Họ vốn dĩ cũng không muốn hợp tác với dị vực, dù sao dị vực và khu vực Thần Hư vẫn luôn là kẻ thù truyền kiếp, nhưng họ không có lựa chọn nào khác, cũng không muốn thiết lập lại trật tự luật pháp Vô Thượng.
Bây giờ họ đều là ông lớn, ai mà cam lòng chịu thua chứ?
Khung Chiến vừa dứt lời, thời không trên bầu trời bỗng khẽ rung lên, sau đó một người trung niên mặc áo xám chậm rãi đi ra.
Dị chủ!
Nhìn thấy Dị chủ, ánh mắt đám người Khung Chiến lóe lên tia sợ hãi.
Dị vực là một nơi rất đáng sợ, phải biết là thời kỳ đỉnh cao của vương triều Thần Hư cũng không thể tiêu diệt được họ.
Sau khi xuất hiện, Dị chủ nhìn đám người Khung Chiến, cười nói: “Chuyện này là chuyện nội bộ của vương triều Thần Hư, không liên quan đến dị vực ta, các ngươi giải quyết trước đi”.
Nói rồi ông ta lui sang một bên, không có ý ra tay.
Advertisement
Nhìn thế, sắc mặt đám người Khung Chiến tối sầm lại, sao mà họ không hiểu được Dị chủ này đang muốn bàng quan nhìn, sau đó ngư ông đắc lợi.
Khung Chiến và Mông Võ liếc nhìn nhau, thấy Diệp Quân ở phía xa sắp đột phá hoàn toàn, họ cũng không nói gì về võ đạo nữa, lập tức cùng nhau lao về phía Phạn Chiêu Đế và Diệp Quân.
Tay trái Phạn Chiêu Đế ở cách đó không xa giơ về phía Khung Chiến và Mông Võ, sau đó nhẹ nhàng đè xuống.
Ầm!
Khung Chiến và Mông Võ bị trấn áp ngay tại chỗ.
Thấy thế ánh mắt Văn Tư ở cách đó không xa lóe lên tia nghiêm túc.
Thực lực của người phụ nữ này quả thật hơi khó tin.
Dị chủ nhìn Phạn Chiêu Đế, nụ cười cũng dần biến mất.
Lúc này tay trái Phạn Chiêu Đế bông vung lên.
Vèo vèo!
Khung Chiến và Mông Võ bị văng ra xa.
Không đợi hai người hoàn hồn, lúc này trong người Diệp Quân bỗng toát ra khí tức đáng sợ, tay phải của Phạn Chiêu Đế cũng thu lại.
Diệp Quân siết chặt hai tay, cơ thể toát ra từng khí tức vừa mạnh vừa đáng sợ.
Thấy thế Văn Tư sầm mặt, ông ta biết thực lực của Diệp Quân này lại mạnh hơn.
Phạn Chiêu Đế quay lại nhìn đám Khung Chiến, cười nói: “Khung Chiến, ông thế mà lại bắt tay với dị vực, ông có biết tiên tổ của ông – Khung Dã đã chết trong tay dị vực không hả?”
Khung Chiến nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế: “Nếu lúc đầu không phải vương triều Thần Hư cố ý hãm hại, tiên tổ ta sẽ chết trong tay dị vực sao?”
Phạn Chiêu Đế lắc đầu: “Ông sai rồi, tiên tổ của ông là người tài năng thế nào? Làm sao ông ta có thể không biết âm mưu của đế vương đời trước của vương triều Thần Hư chứ? Ông ta biết điều đó, nhưng ông ta vẫn mặc kệ tất cả chống đối với dị vực”.
Khung Chiến nhíu mày.
Phạn Chiêu Đế thấp giọng thở dài: “Việc này là do đế hoàng vương triều Thần Hư bọn ta thiển cận, có lỗi với chiến tướng Khung Dã, nên nể mặt chiến tướng Khung Dã, ta sẽ không tiêu diệt tộc Thiết Thần”.
Khung Chiến lạnh lùng nói: “Tiêu diệt tộc Thiết Thần ư? Phạn Chiêu Đế, cô lớn lối thật đấy, ta thừa nhận cô rất mạnh, nhưng cô mạnh thì có thể đánh được mấy người?”
Phạn Chiêu Đế mỉm cười, cô ta bỗng biến mất khỏi đó, Khung Chiến ở phía xa biến sắc, ông ta còn chưa kịp phản ứng thì cổ họng đã bị bóp chặt.
Mọi người đều hoảng sợ.
Phạn Chiêu Đế nhìn chằm chằm Khung Chiến mặt đầy vẻ hoảng sợ, khẽ cười: “Ông nghĩ đối thủ của ta là các ông à? Ngây thơ”.
Nói rồi cô ta ném ông ta sang một bên.