Hắn vẫn có thể chịu đựng nỗi đau thể xác, nhưng nỗi đau thần thức và ý chí khiến hắn cảm thấy sống không bằng chết, vì sau khi ý chí bí ẩn xâm nhập vào cơ thể hắn, nó bắt đầu điên cuồng tấn công thức hải và thần hồn của hắn, nó muốn chiếm giữ mọi thứ.
Dĩ nhiên Diệp Quân sẽ không ngồi yên chờ chết, dùng ý chí của mình để chống lại nó, thật ra ý chí của hắn không thua kém gì ý chí mạnh mẽ đó, nhưng chiến trường lại nằm trong thức hải của hắn. Thức hải là điểm yếu của nơi này tương đương với chỗ đó của đàn ông, tấn công hắn thức hải đồng nghĩa với việc tấn chỗ đó…
Cho dù chỉ cần nhéo một cái, người đàn ông đã chịu được rồi, huống hồ gì tấn công.
Nhưng Diệp Quân không còn cách nào khác, đành phải chịu đựng sự tấn công này, vì hắn biết một khi hắn từ bỏ phản kháng mà bất tỉnh, ý thức và ý chí của hắn sẽ bị ý chí mạnh mẽ đó tiêu diệt, cho nên hắn phải chịu đựng được.
Nhìn Diệp Quân mặt mày méo mó đến mức hung ác, Phạn Chiêu Đế không hề lo lắng chút nào, vẫn bình tĩnh như nước, nếu là Diệp Quân trước đó, thật ra cô ta sẽ lo lắng. Dĩ nhiên nếu là Diệp Quân trước đó, cũng không có tư cách đến nơi này để cô ta lợi dụng.
Lúc này, một người đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện sau lưng Phạn Chiêu Đế, gã nhìn Diệp Quân rồi nói: “Phạn Chiêu Đế, ngươi không sợ hắn không trụ nổi sao?”
Advertisement
Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Hắn có thể làm được”.
Người đeo mặt nạ hơi khó hiểu: “Với thực lực của ngươi hoàn toàn có thể giúp hắn hấp thụ ý chí này…”
Phạn Chiêu Đế lắc đầu nói: “Không trải qua khó khăn, làm sao có thể ngửi được hương hoa? Nước đến cuối đường là cảnh đẹp, người đến ngõ cụt ắt có sự sống. Hắn phải tự mình bước đi, nếu hắn thậm chí không thể vượt qua khó khăn nhỏ này, làm sao có thể trở thành một người hữu ích?”
Người đeo mặt nạ nhìn Phạn Chiêu Đế, trầm giọng nói: “Ngươi muốn để hắn trở thành vua của khu vực Thần Hư thật sao?”
Phạn Chiêu Đế cười hỏi ngược lại: “Sao thế, ngươi nghĩ hắn không có tư cách à?”
Người đeo mặt nạ nhìn Diệp Quân, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nếu là hắn mà lần đầu tiên ta gặp, dĩ nhiên không có tư cách. Lúc đó hắn ngoài việc có người chống lưng ra thì chỉ có thể coi là một thiếu niên có tài năng, không có tiềm năng trở thành cường giả. Nhưng bây giờ… ta phải thừa nhận hắn khiến ta rất ngạc nhiên”.
Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, trên môi nở nụ cười: “Ta cũng rất ngạc nhiên, thật ra lúc đầu hắn không nằm trong kế hoạch của ta, như ngươi đã nói, nếu không có người chống lưng, hắn thực sự chỉ là một thiếu niên có tài năng. Trong cả vũ trụ, chỉ có thể nói vẫn miễn cưỡng có thể, nhưng ta không ngờ hắn lại dám đánh cược với Tịnh tông chủ đó, càng không ngờ hắn có thể tìm lại được ý định ban đầu, kiên trì với nó…”
Người đeo mặt nạ: “Thế nên ngươi đã thay đổi kế hoạch?”
Phạn Chiêu Đế ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sâu thẳm, mỉm cười, nụ cười này hơi khó đoán: “Vũ trụ này có trật tự vẫn tốt hơn, đương nhiên trật tự này nhất định phải có thiện ý với chúng ta”.
Người đeo mặt nạ nhìn Phạn Chiêu Đế, ánh mắt đầy vẻ kiêng dè, mặc dù là hợp tác nhưng gã cũng không biết ý đồ thật sự của Phạn Chiêu Đế.
Không ai có thể nhìn thấu được người phụ nữ này.
Mặc dù lúc này hai người ở rất gần Diệp Quân, nhưng Diệp Quân lại không nghe được cuộc trò chuyện của họ, tất nhiên hiện giờ hắn không còn sức để nghe cuộc trò chuyện của họ.
Lúc này hắn đau đến mức ý thức mơ hồ, hai mắt đỏ ngầu, nét mặt vặn vẹo như một con thú hoang lâm vào trạng thái điên cuồng, vẻ mặt cực kỳ hung ác.
Kiên trì chống đỡ.
Bây giờ hắn chỉ có một suy nghĩ, phải kiên trì chống đỡ.
Hắn không thể ngã xuống ở đây.
Thời gian trôi qua từng chút, lúc này ý thức của hắn hoàn toàn mơ hồ, nhưng trong đầu và trong lòng hắn có một niềm tin, đó là phải kiên trì.
Niềm tin không mất đi.
Chẳng bao lâu sau, khi huyết mạch vô thượng trong cơ thể hắn lan tràn khắp cơ thể, một luồng sáng vàng bỗng bay lên trời từ trong cơ thể hắn, sau đó lao vào vực sâu của vũ trụ, cùng lúc đó ý chí của hắn trấn áp ý chí của Khung Dã, rồi dần nuốt chửng nó…
Thấy thế Phạn Chiêu Đế cong môi lên.
Nhưng lúc này bỗng xảy ra đột biến, chỉ thấy trong người Diệp Quân bỗng toát ra ba luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ.
Huyết mạch phàm nhân!
Huyết mạch phong ma!
Huyết mạch viêm hoàng!
Ba huyết mạch lập tức nuốt chứng lấy huyết mạch vô thượng.
Thấy thế Phạn Chiêu Đế biến sắc, cô ta đang định ra tay trấn áp, nhưng nghĩ lại hình như không ảnh hưởng gì nên cô ta cũng không ra tay nữa, mặc kệ ba huyết mạch điên cuồng nuốt chửng huyết mạch vô thượng.
Phạn Chiêu Đế nhìn ba huyết mạch đặc biệt trong cơ thể Diệp Quân, ánh mắt hiện lên tia ngạc nhiên, cô ta không ngờ rằng ba huyết mạch đặc biệt trong người Diệp Quân lại đột nhiên tấn công.
Cô ta không biết với ba huyết mạch, huyết mạch vô thượng dựa vào cái gì mà so với chúng?
Huyết mạch phong ma bắt nguồn từ Kiếm Chủ Thanh Sam.
Huyết mạch phàm nhân bắt nguồn từ Thiên Mệnh Váy Trắng.
Huyết mạch viêm hoàng bắt nguồn từ các chủ Tần Quan.
Chúng đều là huyết mạch thân thuộc của Diệp Quân.
Huyết mạch vô thượng này là cái thứ gì?
Cũng xứng vào đây?
Tiêu diệt nó.
Huyết mạch đằng sau không có ông trùm tuyệt thế thì không xứng ở một chỗ với chúng.
Nhìn ba huyết mạch đáng sợ của Diệp Quân, người đeo mặt nạ không khỏi ngạc nhiên: “Sức mạnh của ba loại huyết mạch này đáng sợ thật…”
Phạn Chiêu Đế mỉm cười: “Không ngờ được nhỉ?”