Quanh người hắn có hai loại kiếm ý lượn vòng.
Cuối tầm mắt hắn là một cô gái mặc trường bào xanh.
Tả Hi!
Cô ta đang cầm một ngọn đèn cổ trong tay.
Tả Hi nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt bình tĩnh.
Lúc này, Mông Chiêu bỗng xuất hiện sau lưng Diệp Quân, gã ta cầm con dao sắc bén trong tay nhìn thẳng về phía Diệp Quân.
Advertisement
Diệp Quân cười nói với Tả Hi: “Người của học viện Thần Pháp à?”
Tả Hi gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân nhìn ngọn đèn trong tay cô ta: “Đây là thần khí gì vậy?”
Tả Hi đáp: “Đèn Nam Minh Ly Hoả, đứng thứ hai trong mười thần khí”.
Advertisement
Nói xong, cô ta nhìn Diệp Quân: “Vì sao không sử dụng thanh thần kiếm này của ngươi?”
Đương nhiên Diệp Quân biết cô ta đang nói tới kiếm Thanh Huyên, hắn lập tức cười nói: “Thanh kiếm kia dùng nhiều sẽ bị nghiện”.
Bây giờ hắn vẫn sử dụng kiếm Thanh Huyên rất cẩn thận, vì dù đến nơi này, nó vẫn mạnh một cách quá đáng.
Dùng nhiều thì hắn sẽ bị lệ thuộc, điều này không có lợi cho việc phát triển kiếm Trật Tự của hắn.
Dù trong trận chiến khi nãy hắn vẫn chịu khá nhiều thiệt thòi, nhưng hắn cũng nhận ra được một vài vấn đề của mình, biết sức mạnh của mình bây giờ, dùng kiếm Thanh Huyên sẽ không nhận thức được rõ như thế.
Diệp Quân chợt cất lời: “Bảo người đang ẩn náu ra đây đi!”
“Ha ha!”
Lúc này, cách đó trăm trượng có một nhóm người áo đen bí ẩn đột nhiên xuất hiện, có mười mấy người đều mặc đồ giống nhau, đeo mặt nạ.
Sau khi nhóm người này xuất hiện, trong mắt Tả Hi và Mông Chiêu đều lộ vẻ kiêng dè.
Diệp Quân cũng sa sầm mặt, đám người này cho hắn một cảm giác nguy hiểm, hắn nhìn thoáng qua nét mặt Tả Hi, sau đó cau mày.
Người áo đen dẫn đầu chợt nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân cất lời: “Được rồi, ta đầu hàng”.
Sau đó, hắn mở lòng bàn tay, tâm luật pháp Vô Thượng kia bay thẳng đến trước mặt Mông Chiêu…
Đầu hàng?
Mông Chiêu ngây ngẩn nhìn tim pháp luật Vô Thượng trước mặt, tên này làm gì thế?
“Bỏ xuống”.
Lúc này trong đầu gã bỗng vang lên giọng nói của Tả Hi.
Mông Chiêu hoàn hồn, đây là muốn đổ trách nhiệm cho gã, ý đồ xấu xa, nhưng sau đó nghĩ lại, đây chẳng phải là cơ hội của mình sao?
Chỉ cần chạy khỏi đây, người dị vực chẳng thể làm gì được gã.
Nghĩ tới đây, gã dứt khoát thu hồi tim pháp luật Vô Thượng, sau đó xoay người biến mất vào nơi xa như mũi tên tuột khỏi dây.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Tả Hi hiện lên tia thất vọng, cho dù cô ta có hiền hòa thì lúc này cũng phải nói: “Đồng đội heo”.
Ngay khi Mông Chiêu biến mất, mười mấy người đồ đen bỗng biến mất khỏi đó rồi chạy theo gã.
Nhưng người mặc áo đen dẫn đầu không đi theo gã, ông ta quay người nhìn tim dị thần, trong mắt đầy vẻ cung kính và sùng bái, dĩ nhiên cũng có tia phức tạp.
Dị Thần!
Cường giả ở cấp bậc này chính là thần ở dị vực.
Người đồ đen dẫn đầu bỗng đi về phía tim dị thần.
Sắc mặt Tả Hi ở cách đó không xa sa sầm.
Diệp Quân bỗng xuất hiện bên cạnh cô ta: “Hợp tác không?”
Tả Hi quay đầu nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Thế nào?”
Tả Hi không do dự gật đầu.
Diệp Quân nói: “Ta đến trước, cô nhìn rồi ra tay”.