Mà vào lúc hắn bị đánh bay, thời không đen kịt sau lưng hắn chợt xuất hiện vô số đường máu kỳ lạ, những đường máu kia nhanh chóng khép lại, bao trùm lấy hắn như một lồng giam.
Diệp Quân động tâm niệm, kiếm Trật Tự bay ra.
Xoẹt!
Một tia kiếm quang phá không bay đi, cái lưới trước mặt hắn lập tức nứt ra, lúc này, một cột lửa sáng đập mạnh xuống từ trên đầu hắn.
Ầm!
Diệp Quân lại bị đánh bay một lần nữa.
Mà vào lúc bị đánh bay, Mông Chiêu phía xa chợt bay tới trên đầu Diệp Quân, trong tay gã ta không biết xuất hiện một con dao màu đen từ bao giờ, cùng lúc đó, bản thể của gã ta cũng đã hồi phục, gã ta cầm con dao bằng hai tay chém về phía Diệp Quân.
Ầm!
Advertisement
Kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân bị đánh bay một lần nữa.
Mông Chiêu đang muốn đuổi theo thì chợt cảm nhận được điều gì đó, gã ta xoay người, một thanh ý kiếm chợt chém tới trước mặt gã ta.
Mông Chiêu nâng dao lên đỡ.
Oanh!
Mông Chiêu liên tục lùi lại gần trăm trượng, vừa dừng lại, gã ta đã xoay người nhìn Diệp Quân phía xa, lúc này Diệp Quân đã lùi xa nghìn trượng, mà không trung trên đầu Diệp Quân có một ấn ký màu đen lơ lửng, trong ấn ký có một chùm sáng màu đen bí ẩn liên tục kéo xuống, bao phủ lấy Diệp Quân.
Trong cột sáng, Diệp Quân động tâm niệm, kiếm Trật Tự chém tới.
Ầm!
Tường sáng trước mặt hắn rung động dữ dội, có một vết nứt xuất hiện, nhưng vào lúc Diệp Quân đang muốn dùng một kiếm nữa để phá hỏng nó hoàn toàn thì chùng sáng đó chợt vỡ tan tành, sau đó những mảnh vụn biến thành những phù văn nhỏ như nòng nọc, những phù văn này nối đầu với đuôi nhau tạo thành một dây dài, sau đó trói chặt lấy hắn.
Diệp Quân vội thả kiếm ý của mình ra, nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện kiếm ý trật tự của hắn không thể làm vỡ dây phù văn này.
Lúc này, Mông Chiêu kia cũng xuất hiện trên đầu Diệp Quân, gã ta lại chém con dao sắc bén về phía đầu Diệp Quân một lần nữa.
Diệp Quân híp mắt, kiếm ý vô địch và kiếm ý trật tự đồng thời tản ra.
Ầm!
Trong nháy mắt, sợi dây phù văn trên người hắn nổ tung, cùng lúc đó, hắn biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.
Oanh!
Sau một tiếng nổ, Mông Chiêu kia thoáng chốc bị đánh bay.
Mà vào lúc Diệp Quân muốn thừa thắng xông lên, dường như hắn cảm nhận được điều gì đó nên xoay người lại, vừa xoay người, một trường châm hoả diễm đã lao đến trước mặt hắn.
Diệp Quân nâng kiếm lên chém một phát.
Oanh!
Diệp Quân liên tục lùi lại gần nghìn trượng, hắn vừa dừng lại thì trường châm hoả diễm kia đã biến mất, cùng lúc đó, xung quanh hắn cũng trở thành một biển lửa.
Diệp Quân đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thể nhìn thấy người vừa ra tay.
Xung quanh bỗng dưng có biển lửa sôi trào, nhanh chóng kéo tới muốn bao trùm lấy hắn.
Diệp Quân động tâm niệm, hai loại kiếm ý kéo tới từ trong cơ thể hắn, hai loại kiếm ý ngăn chặn tất cả ngọn lửa, nhưng lúc này, bên ngoài ngọn lửa có hai ngọn đèn cổ chậm rãi bay lên, trong đèn có một ngọn lửa xanh đang cháy. Vào lúc Diệp Quân thấy nghi ngờ, ngọn đèn cổ kia rung lên, một ánh lửa màu xanh loé lên từ bên trong, thoáng chốc đã bay tới trước mặt hắn.
Sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc thay đổi, hắn vội vàng nâng kiếm lên chắn trước mặt.
Ầm!
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Quân đã bị đánh bay cả vạn trượng, lúc dừng lại, trước ngực hắn đã nứt ra, máu tươi bắn tung toé.
Diệp Quân thầm thấy sợ hãi, vì một phần sức mạnh của ánh lửa xanh kia đã xuyên thấu cả kiếm Trật Tự của hắn, nếu lực lượng mạnh hơn một chút nữa thì đòn tấn công khi nãy đã đủ để phanh thây hắn ra.