Sắc mặt Mông Chiêu cực kỳ khó coi, gã ta nghiến răng tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng gã ta cũng đến được trước tâm luật pháp Vô Thượng, nhìn nó ở gần trong gang tấc, gã ta vô cùng mừng rỡ, không chút do dự đưa tay muốn cầm lấy, nhưng khi tay gã ta vừa chạm vào nó, một sức mạnh bí ẩn đã lập tức bộc phát ra từ bên trong.
Con ngươi Mông Chiêu co lại…
Ầm!
Chỉ trong nháy mắt, Mông Chiêu đã bị đánh bay đến vạn trượng, vừa dừng lại, cơ thể gã ta đã nứt ra, máu tươi bắn tung toé, cùng lúc đó, tất cả ý chí xung quanh di chuyển như nước thuỷ triều tập trung thành một bàn tay khổng lồ đánh về phía Mông Chiêu.
Sắc mặt Mông Chiêu phía xa thoáng chốc thay đổi, gã ta mặc kệ vết thương trên người, đứng phắt dậy chỉ vào giữa chân mày của mình, thoáng chốc, cơ thể gã ta liên tục trở nên to hơn, chỉ trong nháy mắt, gã ta đã cao tới mấy chục trượng, trở thành một người khổng lồ.
Gã ta gào to một tiếng, hai cái tay giơ lên trước ngực phòng ngự.
Lúc này, bàn tay khổng lồ ngưng tụ từ ý chí đánh mạnh tới.
Ầm!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng, cơ thể Mông Chiêu bị đè xuống, miệng liên tục phun ra máu tươi.
Nhưng gã ta vẫn cố chịu đựng.
Lúc này, gã ta chợt ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, Diệp Quân đột nhiên chạy tới trước tâm luật pháp Vô Thượng kia, sau đó ôm lấy nó bỏ chạy…
“Mẹ kiếp!”
Mông Chiêu nổi giận, cơn giận làm gã ta phun ra một ngụm máu tươi.
Mà Diệp Quân thì đã chạy mất từ lâu.
Lúc này, bàn tay ý chí kia đột nhiên bay lên đuổi theo Diệp Quân.
Mông Chiêu lại phun ra một ngụm máu tươi, gã ta quan sát cơ thể mình, lúc này cơ thể gã ta đã nứt ra, nếu bàn tay kia lại tiếp tục tấn công thì cơ thể của gã ta sẽ lập tức bị phá huỷ.
Mông Chiêu hít sâu một hơi, đang muốn đuổi theo thì Tả Hi chợt nhắc nhở: “Bây giờ ngươi đuổi theo thì có đánh thắng được hắn không?”
Sắc mặt Mông Chiêu cực kỳ khó coi, sát ý trong mắt như biến thành thực thể.
Tả Hi nhìn thoáng qua gã ta, sau đó mở lòng bàn tay, một tia lục quang bay ra từ trong tay cô ta, sau đó bay vào trong cơ thể Mông Chiêu, chẳng mấy chốc, cơ thể Mông Chiêu hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ với mấy giây, gã ta đã bình thường trở lại.
Mông Chiêu ngạc nhiên nhìn về phía Tả Hi: “Thuật Thần Liệu”.
Tả Hi xoay người nhìn về phía xa: “Thực lực của hắn còn mạnh hơn dự đoán của ta, nếu liều mạng với hắn chúng ta sẽ hoàn toàn không có khả năng chiến thắng, chúng ta phải hợp tác với những người khác ở đây…”
Dường như Mông Chiêu nghĩ đến điều gì, gã ta kinh ngạc hỏi: “Ý cô là liên lạc với bọn họ ư?”
Tả Hi im lặng.
Mông Chiêu do dự nhìn Tả Hi: “Hợp tác với bọn họ chẳng khác nào bảo hổ lột da…”
Tả Hi bình tĩnh nói: “Ngươi có cách nào tốt hơn à?”
Mông Chiêu im lặng.
Tả Hi nói: “Đi thôi”.
Thấy cảnh này, Diệp Quân dừng lại, hắn xoay người nhìn ý chí vô chủ ở cuối tầm mắt kia, trong mắt có ánh sáng loé lên.
Dứt lời, cô ta tiến lên một bước, sau đó biến mất khỏi vị trí vừa đứng.
Mông Chiêu im lặng một lát sau đó cũng đuổi theo.
…
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!