Sau đó, hắn ngự kiếm biến mất ở phía xa.
Lâm Thiên Đế đứng im tại chỗ một lúc, sau đó khẽ thở dài, thầm nói đáng tiếc, những năm qua, gã đã hiểu rõ trên đời này, không có người dẫn dắt sẽ không thể phát triển đến đâu cả, nhưng gã cũng biết kiếm tu trước mắt đã giết chết Thiếu tộc trưởng của tộc Thiết Thần, đây là một chuyện rất nghiêm trọng.
Gã ngẫm nghĩ, sau đó khẽ thở dài một lần nữa, không đủ thực lực, đại ca xuất hiện cũng không chịu dẫn dắt mình.
Vẫn nên trở về nâng cao thực lực trước đã!
Sau khi Lâm Thiên Đế rời đi, trong bóng tối có một cô gái và một người đàn ông chậm rãi bước ra.
Cô gái mặc trường bào màu xanh nhạt, tóc xoã ngang vai, ngũ quan vô cùng tinh xảo tựa như bước ra từ trong tranh vậy.
Người đàn ông bên cạnh cô ta mặc áo bào trắng rộng rãi, mái tóc dài búi cao, ngũ quan như được điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, hai con ngươi có màu đỏ nhạt.
Người đàn ông nhìn về phía xa, trong mắt loé lên ánh sáng khác thường: “Thanh kiếm trong tay hắn ta ít nhất là một món thần khí tối cao”.
Cô gái đáp: “Đấu tay đôi thì chúng ta cũng không có khả năng chiến thắng”.
Người đàn ông bình tĩnh đáp: “Chưa chắc”.
Cô gái không nói gì thêm.
Người đàn ông cất lời: “Đi thôi”.
Sau đó, người đàn ông biến mất.
Cô gái cũng biến thành một tia lam quang rời đi.
…
Diệp Quân càng đi về phía trước, hai ý chí cường đại kia càng trở nên mạnh mẽ, lúc này cả kiếm ý trật tự của hắn cũng khó khăn lắm mới ngăn cản được.
Hắn nhìn chằm chằm phía xa, tia kim quang ở cuối tầm mắt của hắn ngày càng lớn hơn.
Hắn biết kim quang đó là tâm luật pháp Vô Thượng mà chiến tướng Khung Dã để lại.
Hắn ngày càng đến gần hơn, nhưng khi còn cách tâm luật pháp Vô Thượng kia khoảng nghìn trượng, hắn chợt phát hiện uy lực của hai loại ý chí của nơi này tăng lên không chỉ gấp mấy lần, hắn càng tiến về phía trước thì uy lực sẽ càng mạnh.
Diệp Quân sa sầm mặt, vì hắn phát hiện kiếm ý trật tự của hắn đã bắt đầu bị trấn áp rồi.
Diệp Quân nhìn chằm chằm tâm luật pháp Vô Thượng kia, ánh mắt hắn trở nên kiên định, bắt đầu bước từng bước về phía khu vực trung tâm, bây giờ mỗi bước đi của hắn đều nặng đến vạn cân, vô cùng khó khăn.
Sau khi đi được mấy trượng, Diệp Quân chợt dừng lại, lúc này, hắn cảm giác cơ thể mình như bị mấy chục nghìn ngọn núi đè lên, cực kỳ nặng nề.
Ý chí!
Diệp Quân nhìn về phía xa, trong mắt loé lên ánh sáng phức tạp, đối phương chỉ để lại hai ý chí đã mạnh như thế rồi, nếu bản thể vẫn còn thì sẽ kinh khủng đến mức nào nữa?
Từ sau khi kiếm ý nâng cấp, thực lực của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều, đương nhiên hắn đã không còn là một cậu bé chưa trải sự đời như trước đây nữa, hắn biết rõ là người giỏi có người giỏi hơn, hắn hiện tại vẫn chưa phải là đối thủ của Tịnh tông chủ và Nhất điện chủ.
Nhưng ngoài hai người này, hắn vẫn cảm thấy mình đã đứng trên đỉnh cao rồi.
Mà bây giờ nhìn lại thì thấy hắn vẫn khá là ếch ngồi đáy giếng.
Diệp Quân hít sâu, ánh mắt hắn trở nên nóng bỏng, hắn chợt quát to một tiếng, phóng thích kiếm ý trật tự, cảm nhận được sức chiến đấu của Diệp Quân, kiếm ý trật tự của hắn lập tức cuốn về phía xa như thuỷ triều.
Ý chí đối kháng!
Diệp Quân bước chậm về phía trước, dần dần, hắn ngày càng đến gần tâm luật pháp Vô Thượng kia, lúc này, hai tay hắn siết chặt, trên mặt nổi lên gân xanh, mặt mũi trông khá là dữ tợn.
Mà khi còn cách tâm luật pháp Vô Thượng khoảng mười trượng, chân của hắn đã không nhấc nổi nữa, lúc này ý thức của hắn đã dần trở nên mơ hồ.
Ý chí kia quá mạnh mẽ!
Bây giờ hắn muốn tiến lên nửa bước cũng khó.
Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn cắn đầu lưỡi mình, đau đớn dữ dội khiến hắn tỉnh táo được đôi chút, hắn tiếp tục đi về phía trước, dù đi rất chậm nhưng hắn vẫn bước dần từng bước về phía trước, cứ thế không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng hắn cũng đã đến trước một tia kim quang, vừa mới đi đến đó, hắn đã ngã quỵ dưới đất.
Mà ở khu vực trung tâm này, ý chí mạnh mẽ kia lại biến mất.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc lâu, Diệp Quân chậm rãi đứng lên, hắn nhìn về phía tâm luật pháp Vô Thượng kia, sau đó xoay người ngự kiếm, xuất hiện ở chỗ cách đó nghìn trượng.
Hắn không rời đi mà lại xoay người, tiếp tục đi về phía tâm luật pháp Vô Thượng kia một lần nữa.
Không thật sự trải nghiệm sẽ không biết khó, nếu đã khó thì phải trải nghiệm nhiều một chút.
Tiểu Tháp chợt cất lời: “Ngươi không có hứng thú với tâm luật pháp Vô Thượng kia à?”
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, hờ hững nói: “Đó chỉ là vật ngoài thân, có thể lấy, nhưng không cần để tâm”.