Phạn Chiêu Đế quay đầu nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Trong mắt ngươi, ta mạnh lắm sao?”
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, không nói gì.
Phạn Chiêu Đế lắc đầu cười nói: “Diệp công tử, những cường giả mà ngươi tiếp xúc không phải là cực kỳ mạnh thì là cực kỳ yếu, ngươi biết về vũ trụ này quá ít”.
Diệp Quân nói: “Nơi này còn có người mạnh hơn cô à?”
Advertisement
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Nói cách khác, nơi này còn có không ít người mạnh hơn ta”.
Diệp Quân sầm mặt, thực lực của người phụ nữ này đáng sợ ra sao?
Nơi này còn có người mạnh như cô ta?
Advertisement
Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Sau khi vương triều Thần Hư bị phân chia, cộng với sự xâm lược của các khu vực bên ngoài và các nền văn minh ngoại tộc, thứ duy nhất mà bây giờ vương triều Thần Hư kiểm soát ở nơi này chỉ còn lại Vương Thành, cho dù là Vương Thành cũng không hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của vương triều Thần Hư”.
Diệp Quân nói: “Cô mạnh như thế, cô giết chúng đi, cô tìm đến ta làm gì?”
Phạn Chiêu Đế quay đầu nhìn Diệp Quân, cong môi cười tà mị nói: “Chúng ta cùng nhau giết chúng”.
Diệp Quân: “…”
Phạn Chiêu Đế mỉm cười, rồi nói: “Diệp công tử, tình hình ở đây phức tạp hơn ngươi nghĩ rất nhiều, để ta từ từ nói cho ngươi nghe. À phải rồi, Quang Âm Đạo Điện và Đa Nguyên Đạo Đế đã đến đây, mục tiêu của chúng là ngươi”.
Diệp Quân sa sầm mặt mày: “Đa Nguyên Đạo Đế điên rồi sao mà lại nhắm vào ta như thế?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ông ta không điên, là ngươi cản đường ông ta. Nếu ông ta có thể luyện chế đạo khí thời gian, thực lực của ông ta ít nhất sẽ tăng lên hai cấp. Còn Quang Âm Đạo Điện, họ có giao dịch với Đa Nguyên Đạo Đế, ta nói cho ngươi nghe Quang Âm Đạo Điện này cũng không đơn giản như vậy, Thủy tổ của chúng cũng từng đi vào Đạo Điện”.
Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế: “Chẳng phải cô và Đa Nguyên Đạo Đế có quan hệ hợp tác sao?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “So với ông ta, ta thấy ngươi hợp để hợp tác với ta hơn. Tất nhiên chủ yếu là vì ngươi thắng cược với Tịnh tông kia”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế: “Cô bày ra cái bẫy này rốt cuộc là muốn làm gì?”
Phạn Chiêu Đế lắc đầu: “Tính ngươi hấp tấp quá, phải thay đổi thôi”.
Nói rồi cô ta đi về phía đằng xa.
Diệp Quân im lặng một lúc rồi cũng đi theo.
Trên đường đi, Phạn Chiêu Đế nhìn xung quanh, cười nói: “Ngươi có biết vương triều Thần Hư từng huy hoàng thế nào không? Lúc đó vương triều Thần Hư…”
Nói đến đây cô ta nhìn Diệp Quân: “Những người như ngươi đến chỗ bọn ta đều chỉ có thể làm canh gác cửa”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Giỏi thật, vậy sao giờ lại thế?”
Phạn Chiêu Đế cười nói: “Nội loạn đó, mọi người đều có dã tâm, chẳng ai phục ai nên mới đánh nhau, cuối cùng trở mặt…”
Diệp Quân nói: “Thảm thật”.
Phạn Chiêu Đế cũng không tức giận, cười nói: “Quả thật rất thảm, một cường triều cực kỳ lớn lại cứ thế bị tiêu diệt”.
Nói xong cô ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi có biết bây giờ thực lực của ngươi ở cấp bậc nào khi ở đây không?”
Không đợi Diệp Quân lên tiếng, Phạn Chiêu Đế lại nói: “Người Tu Pháp, người Trì Pháp, người Nghịch Pháp, người Mệnh Pháp, Đế Thần Vô Thượng… Thực lực hiện tại của ngươi hẳn là người Mệnh Pháp Bán Bộ, nếu kiếm ý của ngươi có thể tiến lên nửa bước thì tương đương với Đế Thần Vô Thượng …”
Diệp Quân hơi tò mò: “Cô ở cảnh giới nào? Đế Thần Vô Thượng à?”