Rồi hắn hỏi: "Nó có phải là người thiên mệnh không?"
Tiểu Tháp đáp: "Không đâu, nhà họ Dương sẽ không có thêm một người thiên mệnh nào cả".
Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Tại sao?"
Tiểu Tháp: "Không dám nói".
Diệp Quân: "..."
Diệp Quân không nói tiếp đề tài người thiên mệnh với Tháp gia nữa, hắn và Nạp Lan Ca ba ngày sau cũng rời khỏi vũ trụ Quan Huyên.
Chẳng mất bao lâu, hắn đã đến Kiếp Giới.
Advertisement
Lúc này, sức mạnh Ác Đạo vẫn đang không ngừng tuôn trào mạnh hơn.
So với lần đầu tiên hắn nhìn thấy, sức mạnh Ác Đạo bây giờ đã tăng hơn gấp mấy chục lần.
Nếu Nhất điện chủ đến từ khu vực Thần Hư kia, vậy Ác Đạo cũng vô cùng có khả năng đến từ nơi đó.
Diệp Quân nhìn về phía xa xôi, sau đó xoay người rời đi.
"Vậy là đã đi rồi?"
Advertisement
Lúc này, bỗng một giọng nói vang lên từ phía sau Diệp Quân.
Cơ thể Diệp Quân hơi run lên, hắn vội xoay lại, cách đó không xa có một cô gái đang mỉm cười rạng rỡ nhìn hắn.
Mái tóc bạc trắng, mang một chiếc váy dài màu mây, trông rất tao nhã hào hoa.
Diệp Quân run giọng gọi: "Chân tỷ..."
Từ Chân mỉm cười nói: "Không nói nên lời luôn à?"
Diệp Quân hơi cúi đầu, khẽ nói: "Thực lực còn rất yếu..."
Từ Chân chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, cô ta chủ động nắm tay hắn rồi nhẹ nhàng bảo: "Ta đâu có chê".
Diệp Quân: "..."
Từ Chân lại nở nụ cười: "Ta chờ cậu đến cứu ta".
Diệp Quân nói: "Chân tỷ, tỷ..."
Từ Chân chớp mắt: "Ta còn có thể cầm cự thêm ba năm nữa".
Diệp Quân lắc đầu cười, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Từ Chân rồi nói: "Ta sẽ không để các tỷ chờ quá lâu".
Nói rồi, hắn xoay người ngự kiếm bay lên, biến mất ở nơi cuối chân trời.
Từ Chân nhìn theo bóng dáng Diệp Quân biến mất ở phương xe, khẽ nở nụ cười.
Lúc này, Tư Nhu và Từ Thụ cũng bước đến.
Từ Chân nhẹ giọng nói: "Lần này hắn đã chịu không ít khổ sở nhỉ? Trưởng thành hơn rất nhiều rồi".
Từ Nhu gật đầu.
Từ Chân khẽ mỉm cười, cô ta nhìn phía chân trời, trong mắt ngập tràn nhu tình, mãi lâu sau cũng không thu lại tầm mắt.
...
Diệp Quân không đến thẳng khu vực Thần Hư mà là đến văn minh Thiên Hành, sau khi Nhất Niệm rời đi, bây giờ tất cả mọi chuyện ở văn minh Thiên Hành hầu như đều do Tĩnh An xử lý.
Hai người ngời dưới gốc cây thần, Diệp Quân nướng thịt dê, Tĩnh An bên cạnh đã thòm thèm.
Một lát sau, Diệp Quân xé đùi dê ra đưa cho Tĩnh An, Tĩnh An nhận lấy gặm ngon lành.
Diệp Quân khẽ mỉm cười, không nói gì.
Một lúc lâu sau, Tĩnh An đột nhiên nói: "Nhất Niệm sẽ không sao đâu đúng không?"
Diệp Quân gật đầu, nói chắc nịch: "Nhất định sẽ không có chuyện gì".
Tĩnh An gật gật đầu, tiếp tục gặm đùi dê.
Tĩnh An ăn xong thì phủi tay, sau đó nói: "Đi tìm Nhất Niệm đi".
Diệp Quân gật đầu, hắn đứng lên định rời đi, Tĩnh An đột nhiên nói: "Đợi đã".
Diệp Quân xoay người nhìn Tĩnh An, Tĩnh An cũng nhìn thẳng vào hắn: "Nhất định phải dẫn Nhất Niệm về!"
Diệp Quân cười đáp: "Chắc chắn rồi".
Nói xong, hắn xoay người ngự kiếm bay lên, biến mất ở nơi cuối chân trời.
Tĩnh An nhìn ánh kiếm biến mất ở nơi xa xôi, khẽ nói: "Phải bảo trọng đấy..."
...
Trong tinh không, Diệp Quân lấy quyển trục dịch chuyển mà chủ nhân bút Đại đạo đưa cho, hắn liếc nhìn quyển trục trong tay, không nghĩ nhiều đã lập tức khởi động nó.
Ầm!
Một cột sáng đột nhiên dâng lên từ trong quyển trục rồi bao quanh lấy hắn, một khắc sau hắn đã biến mất.
Ngay sau đó, Diệp Quân cảm giác mình đang được truyền tống cực nhanh.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, hắn cảm giác thân thể của mình dần bắt đầu xuất hiện cảm giác khó chịu, thế là hắn vội vàng phóng ra kiếm ý để bảo vệ cơ thể, có kiếm ý bảo hộ, hắn mới cảm thấy ổn hơn nhiều.