Sự việc bất ngờ khiến mọi người đều không lường trước được.
Dương Dĩ An chỉ giơ ngón tay lên chỉ, sát ý ngút trời.
Diệp Quân nhìn Dương Dĩ An đang giơ tay lên chỉ vào mình, hắn không chống cự hay né tránh, ngay sau đó ngón tay của Dương Dĩ An chạm vào lông mày của Diệp Quân.
Ầm!
Từng luồng khí tức đáng sợ bỗng bắn ra từ xung quanh, sóng xung kích cực mạnh khiến Đa Nguyên Đạo Đế và Vô Biên Chủ đều bị chấn động lùi về sau.
Chủ nhân bút Đại Đạo sửng sốt, sau đó cũng giả vờ lùi về sau cả ngàn trượng…
Nhưng Diệp Quân cách đó không xa lại chẳng hề hấn gì.
Hắn chỉ nhìn Dương Dĩ An, lúc này ngoại hình của Dương Dĩ An không hề thay đổi, nhưng ánh mắt ở mắt phải của cô bé đã biến thành một vòng xoáy màu đỏ sậm.
Dương Dĩ An nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tại sao không tránh?”
Diệp Quân nhìn cô bé: “Vì ta từng đồng ý với muội, cho dù muội muốn giết ta, ta cũng sẽ tin muội”.
Dương Dĩ An nhìn Diệp Quân một lúc, sau đó bỗng bật cười: “Cô ta thắng rồi”.
Diệp Quân cau mày hơi ngờ vực.
Dương Dĩ An rụt tay lại nhìn Diệp Quân: "Vừa rồi ta cá cược với cô ta, ta nói hắn sẽ không bao giờ tin tưởng cô ta, nhưng cô ta nói không, cô ta còn nói ngươi chắc chắn sẽ tin tưởng cô ta một trăm phần trăm, thế nên ta đã cá cược với cô ta”.
Diệp Quân nhìn Dương Dĩ An: “Đừng làm hại muội ấy”.
Dương Dĩ An nhìn hắn: “Nếu ta muốn làm hại thì sao?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta sẽ bảo cô cô của ta loại bỏ ngươi và tất cả những gì liên quan đến đằng sau ngươi ra khỏi thế giới này”.
Dương Dĩ An nhướng mày: “Ngươi đe dọa ta ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ, đang đe dọa ngươi ấy, ngươi có bản lĩnh thì đánh chết cô cô ta đi, như thế ta không thể đe dọa ngươi nữa”.
Dương Dĩ An híp mắt.
Bầu không khí bỗng trở nên hơi căng thẳng.
Diệp Quân nhìn Dương Dĩ An: “Nói thật đã lâu lắm ta không gọi người đến rồi”.
Dương Dĩ An bỗng cười nói: “Có phải không chơi nổi không?”
Diệp Quân nói: “Tùy ngươi chơi thế nào, nếu ngươi muốn chơi như kiểu của Tịnh tông chủ thì cho dù Diệp Quân ta có chết cũng sẽ không gọi người, nhưng nếu ngươi không quan tâm đến võ đức thì ta cũng sẽ không nói chuyện võ đức với ngươi”.
Dương Dĩ An nhìn Diệp Quân một lúc, sau đó mỉm cười nói: “Ta đợi ngươi ở khu vực Thần Hư”.
Nói rồi cô bé bỗng xoay người đi vào khu vực thời không đặc biệt chỗ Tịnh tông chủ và Nhất Niệm, dưới ánh mắt của mọi người, cô bé đi đến bên cạnh Nhất Niệm, sau đó đưa tay nắm lấy tay Nhất Niệm.
Ầm!
Phù văn Đại Đạo vốn dĩ sắp bốc cháy hết đó lập tức được hồi phục…
Một cơ thể hai linh hồn!
Chủ nhân bút Đại Đạo ở cách đó không xa cau mày: “Cô gái này thế mà lại là một cơ thể hai linh hồn, Pháp và Đạo thời đại cũ vừa rồi của cô ta không toàn vẹn…”
Lúc này hai cô gái nắm tay nhau đứng đó, Nhất Niệm là mắt trái màu đỏ sậm như vòng xoáy, Dương Dĩ An là mắt phải.
Hai người này cao như nhau, đứng đó cứ như chị em sinh đôi.
Dương Dĩ An nhìn Diệp Quân, cười nói: “Đợi ngươi, nhớ đến sớm, nếu không ta không dám đảm bảo liệu hai cô tình nhân bé nhỏ của ngươi có chuyện gì không đấy”.
Nói rồi một trận pháp dịch chuyển cực lớn bỗng xuất hiện dưới chân họ.
Nhưng vào lúc này, Đa Nguyên Đạo Đế ở phía xa đột nhiên trầm giọng nói: “Này, các cô cứ đi vậy sao? Chúng ta đã nói với nhau, hôm nay phải tiêu diệt vũ trụ Quan Huyên mà”.
Hai người cùng nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, sau đó cùng vung tay phải lên.
Một luồng sáng màu vàng lóe lên, Đa Nguyên Đạo Đế còn chưa kịp phản ứng đã bị tiêu diệt.