Lời vừa dứt, thời không ở chân trời vỡ đôi, để Ám U bước ra.
Cung kính thi lễ với hắn: “Thiếu chủ”.
Lưu Trung thấy Ám U xuất hiện thì sắc mặt xám xịt, vội vã lui xuống.
Đó là Ám U.
Truyền thuyết của Tiên Bảo Các, thâu tóm mọi thông tin tình báo, phụ trách việc xử lý phản đồ, nhân vật có tiếng làm người khác sợ vỡ mật.
Diệp Quân ra lệnh: “Điều tra tất cả những ai có liên quan đến tộc Thiên Long, bao gồm ở Tổng viện, tra ra cho hết”.
Ám U do dự một thoáng rồi gật đầu: “Tuân lệnh”.
Rồi lặng lẽ thối lui.
Advertisement
Diệp Quân lại gọi: “Dì Lý”.
Giọng hắn rất nhẹ, nhưng khắp Tổng viện thư viện Quan Huyên đều nghe rõ mồn một.
Hàng loạt khí tức hùng hậu phóng lên cao, vọt tới Thanh Châu.
Ở Chân vũ trụ.
Từ Nhu đang miệt mài làm việc thì cảm nhận được điều gì đó, bèn đứng bật dậy. Không lâu sau, đã có rất nhiều cường giả nơi này phá vỡ hư không để đi đến Thanh Châu.
Ở Thanh Châu.
Thời không quanh Kiếm Tông sôi trào khi rất nhiều khí tức kinh khủng không ngừng tràn ra.
Rắc!
Thời không ở nơi nào đó nứt vỡ, để một người phụ nữ bước ra.
Là Lý Bán Tri.
Theo sau bà ấy là các thành viên Nội các và nhiều cường giả cấp cao thuộc Tổng viện, nhóm Lý Tùy Phong được Diệp Quân chiêu mộ từ Đăng Thiên Vực cũng có mặt.
Ngoài ra còn có mấy trăm kiếm tu ngự kiếm tới dưới sự lãnh đạo của Kiếm Đế Thính Vân.
Bên khác là các cường giả Chân vũ trụ do Từ Nhu dẫn đến.
Từ Nhu nhìn thấy Diệp Quân thì dợm muốn bước tới, nhưng thấy hoàn cảnh xung quanh thì chần chừ đứng lại.
"Tham kiến viện trưởng!"
Các cường giả thư viện Quan Huyên đều đồng loạt hành lễ.
Thấy Lý Bán Tri đi tới, Diệp Quân hỏi: “Dì đã biết về những vấn đề trong nội bộ thư viện này rồi đúng không?"
Bà ấy gật đầu: “Ta vốn định đợi con rảnh rỗi rồi nói chuyện riêng sau, không ngờ con lại... Đây là lỗi của ta”.
Diệp Quân lắc đầu: “Không, là lỗi của con”.
"Tiểu Quân!"
Tộc trưởng Ngao Thành của tộc Thiên Long run rẩy lên tiếng.
Diệp Quân không để ý mà quay sang hỏi Bác Thiên Đạo: “Tiền bối phát hiện ra ta từ khi nào?"
Ông ta cười đáp: “Chủ yếu là đoán cả. Ta cũng từng tạo ra trật tự nên ta hiểu về nó, lại thấy ngươi có kiếm ý Trật Tự, thiên phú lại đáng sợ đến bất thường như vậy nên mới dùng bản thể xuất hiện để thử xem, mà ngươi cũng phản ứng lại thật”.
Diệp Quân cười cười: “Ra là thế”.
Bác Thiên Đạo hạ giọng: “Sau sự kiện năm xưa, tộc Bác Thiên chúng ta không gượng dậy nổi, hôm nay không có đất dung thân. Ta cả gan xin tiểu hữu tha tội, cho phép thư viện Quan Huyên thu nhận tộc ta, để bọn họ được phát triển bình thường”.
Rồi ông ta hành lễ thật sâu.
Diệp Quân gật đầu: “Chuyện này dễ mà”.