Bây giờ thư viện chia ra làm mấy phái hệ, mấy phái hệ này liên tục đối đầu nhau trong thầm lặng, tranh nhau đủ thứ tài nguyên…
Có thể nói, không ai trong toàn bộ thư viện có thể chấn chỉnh những thế gia và tông môn này ngoài Diệp Quân và Nạp Lan Ca, bao gồm cả Lý Bán Trị - các lão có lý lịch nhất ở đây.
Nắm một sợi tóc có thể động được toàn thân.
May thay cách đây không lâu, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đã quyết định vũ trụ hóa khu vực để quản lý, giữa các khu vực vũ trụ sẽ được tự trị, nếu không sẽ càng hỗn loạn hơn, bởi vì ngày càng có nhiều vũ trụ văn minh gia nhập, sẽ khiến thư viện Quan Huyên ngày càng phức tạp, mọi người sẽ cạnh tranh khốc liệt hơn.
Advertisement
Cô ấy nhìn thấy những vấn đề này nhưng lại bất lực không làm gì được.
Chẳng hạn như lúc này…
Diệp Quan Chỉ lắc đầu, sau đó cô ấy đi đến trước mặt Diệp Quân.
Advertisement
Diệp Quân nhìn cô ấy, không nói gì.
Diệp Quan Chỉ lấy một quyển trục ra đưa cho hắn, Diệp Quân hơi ngờ vực: “Đây là?”
Diệp Quan Chỉ nói: “Quyển trục dịch chuyển, có thể dịch chuyển đến tổng viện, là bùa hộ mệnh của ta. Thật xin lỗi, ta đã không thể quản lý tốt nơi này nữa, ngươi có thể sử dụng quyển trục dịch chuyển này để đến tổng viện tìm Lý các lão, bây giờ cả thư viện Quan Huyên cũng chỉ có bà ấy mới có thể bảo vệ ngươi”.
Diệp Quân nhìn quyển trục dịch chuyển đó, lặng thinh không lên tiếng.
Diệp Quan Chỉ nói tiếp: “Thực lực của tộc trưởng Bác Thiên Đạo rất mạnh nhưng ông ta cũng không thể chống lại cả thư viện, ngươi hiểu ý ta chứ?”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Lý các lão có thể trừng trị chúng sao?”
Diệp Quan Chỉ im lặng không đáp.
Diệp Quân mỉm cười: “Quan Chỉ cô nương, ta thấy chuyện này cho dù có đến tổng viện cũng sẽ không thay đổi được gì, đúng không?”
Diệp Quan Chỉ nhìn hắn: “Sống trước rồi tính”.
“Hắn vẫn còn cơ hội sống sao?”
‘Tông Võ’ cách đó không xa bật cười: “Diệp Quan Chỉ, ta thật sự không hiểu gia tộc bọn ta không có thù oán với cô, cũng chưa từng đắc tội cô, tại sao cô lại muốn gây xích mích với gia tộc của ta?”
Diệp Quan Chỉ quay người lại nhìn ‘Tông Võ’: “Cuộc thi Vạn Châu là con đường để cho người ở tầng thấp tiến lên, nếu thư viện không thể công bằng trên con đường này thì những người ở tầng thấp còn hy vọng gì nữa chứ?”
‘Tông Võ’ trợn mắt nhìn Diệp Quan Chỉ: “Người ở tầng thấp chẳng qua chỉ là đám tôm tép, chỉ cần còn sống đã là phúc lành với chúng rồi, còn muốn hy vọng gì nữa, đúng là nực cười”.
“Ngươi hỗn xược!”
Diệp Quan Chỉ nhướng mày: “‘Tông Võ’, ngươi có biết mục đích ban đầu viện trưởng thiết lập trật tự là gì không? Thế mà ngươi lại dám nói mấy lời ngang ngược hỗn láo như thế, ngươi có xứng với viện trưởng không?”
Mặt ‘Tông Võ’ không cảm xúc nói: “Diệp Quan Chỉ, ta lười nói với cô mấy lời nhảm nhí này, ta đã xuống nước trước nhưng cô lại không chịu, nếu đã thế thì cô đừng trách bọn ta không nể mặt cô. Trữ Giáp, đánh chết Bác Thiên Đạo trước đi”.
“Đánh chết con mẹ ngươi đấy”.
Bác Thiên Đạo tức đến mức buồn cười: “Mẹ kiếp, tên khốn kiếp nhà ngươi, nghĩ ông đây ta chỉ là người qua đường bình thường thôi sao? Tốt xấu gì năm đó ông đây cũng từng làm nhân vật phản diện mạnh nhất mà nhỉ? Nếu lúc đầu không phải nể mặt cậu Diệp thì bây giờ vũ trụ này đã là của ông đây rồi, có hiểu không?”
Diệp Quân: “…”
‘Tông Võ’ nhìn Bác Thiên Đạo, tức giận nói: “Cái thứ lỗi thời có là cái thá gì?”
“Lỗi thời rồi”.
“Đệch!”, nghe vậy Bác Thiên Đạo tức đến mức phổi gần như muốn nổ tung, lắc mình lao về phía ‘Tông Võ’.
Thực lực của Bác Thiên Đạo cực kỳ mạnh, ông ta vừa lao đến, cả Thanh Châu đều cảm nhận được khí tức mạnh mẽ đáng sợ.