Diệp Quân nhìn Chu Vũ đột nhiên xuất hiện, hơi ngờ vực: “Ông là ai?”
Chu Vũ vội nói: “Ta là một quản sự nhỏ bé ở Tiên Bảo Các Thanh Châu”.
Quản sự nhỏ!
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn nhìn Ngu Ngưng ở cách đó không xa, vẻ mặt Ngu Ngưng hơi mất tự nhiên.
Lúc này Chu Vũ lén nhìn Diệp Quân, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã giật mình.
Advertisement
Vì ông ta thấy thiếu niên trước mặt này lại giống viện trưởng thật.
Lúc này Lưu Trung bỗng xuất hiện, ông ta nhìn Chu Vũ, tức giận nói: “Chu Vũ, ngươi làm gì thế?”
Chu Vũ xoay người lại lạnh lùng nhìn Lưu Trung: “Lưu Trung, ta nghĩ lần này cuộc thi Vạn Châu có người gian lận, ta đã truyền tin tới tổng viện và Kiếm Tông, yêu cầu Kiếm Tông và tổng viện đến đây điều tra”.
Lưu Trung bỗng nổi giận: “Mẹ nó, ngươi điên rồi sao? Cuộc thi Vạn Châu có gian lận hay không thì liên quan gì đến ngươi?”
Advertisement
Chu Vũ tức giận nói: “Mắng người đấy à? Đệch, ta đệch, đệch…”
Mọi người: “…”
Diệp Quân: “…”
Lưu Trung tức đến mức mặt mày tái mét.
‘Tông Võ’ bỗng nói: “Nếu đã không muốn đi đường sống, nhất quyết đi tìm đường chết thì cho ông ta được toại nguyện”.
Dứt lời, gã vung tay lên, các cường giả bí ẩn xung quanh định ra tay.
“Ta xem ai dám động vào Diệp công tử”.
Lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ trên trời, ngay sau đó hàng trăm người lao đến.
Nhìn thấy mấy người dẫn đầu, Lưu Trung sửng sốt.
Mấy người dẫn đầu chính là chủ quản sự Tiên Bảo Các ở Nam Châu, chủ quản sự Tiên Bảo Các ở Vân Châu…
Đủ mười sáu vị chủ quản sự Tiên Bảo Các.
Nhìn thấy cảnh tượng này, không chỉ Lưu Trung mà Chu Khưu mà ‘Tông Võ’ ở một bên cũng cau mày.
Mấy người này sao vậy?
Sau khi Vương Nhạc – chủ quản sự Tiên Bảo Các ở Nam Châu đến, ông ta lập tức liếc nhìn Diệp Quân. Khi nhìn thấy Diệp Quân, ông ta cau mày, mặc dù thiếu niên trước mặt hơi giống viện trưởng nhưng vẻ ngoài của hắn lại khác.
Lúc này một chủ quản sự bên cạnh ông ta bỗng nói: “Ông Vương, ông có chắc là cậu ấy không?”
Vương Nhạc ngay thẳng nói: “Nói nhảm, ta còn có thể lừa ông sao?”
Lão Tần do dự, sau đó nói: “Chuyện lần này không phải chuyện nhỏ, nếu cậu ấy không phải, e là chúng ta phải đi đầu thai trước đấy”.
Vương Nhạc nghiêm túc nói: “Ông nhìn cho kỹ đi, thiếu niên này đối mặt với nhiều cường giả như vậy mà vẫn bình tĩnh, mặc dù dung mạo không giống nhưng khá lợi hại. Hơn nữa, phong thái này… ông nghĩ xem, thiếu niên bình thường này có phong thái như vậy?”
Lão Tần nhìn Diệp Quân cách đó không xa, ông ta do dự một lúc, gật đầu: “Thật ra ông nói cũng có lý”.
Vương Nhạc: “…”
Lúc này Chu Khưu bỗng bước ra, sầm mặt nói: “Vương Nhạc, Lão Tần, các ngươi làm gì thế?”
Vương Nhạc nhìn Chu Khưu: “Chu Khưu, bọn ta nghĩ lần này cuộc thi Vạn Châu có vấn đề, bọn ta mời tổng viện phái người đến điều tra”.
Chu Khưu sầm mặt: “Vương Nhạc, chuyện này là chuyện của nội bộ thư viện, không liên quan đến Tiên Bảo Các các ngươi”.
Vương Nhạc bình tĩnh nói: “Tại sao lại không liên quan? Cuộc thi Vạn Châu có liên quan đến Vạn Châu… Nhưng Chu Khưu ngươi lại không ổn lắm nhỉ! Chuyện này liên quan đến thứ hạng của Thanh Châu, nhưng ngươi thì không quan tâm chút nào, ngược lại đi với đám người ở Thương Châu…”
Chu Khưu nhìn chằm chằm Vương Nhạc: “Ngoại các đã hạ lệnh phải bắt giữ Diệp Dương, Kiếm Tông dùng vũ lực can thiệp, đó là tội làm phản, bây giờ ngươi cũng định làm phản à?”
Vương Nhạc cười nói: “Chu Khưu, ngươi đừng lấy chuyện này để dọa ta, Tiên Bảo Các là Tiên Bảo Các, thư viện là thư viện, thư viện không có quyền quản lý Tiên Bảo Các bọn ta. Ta biết lai lịch của người bên cạnh ngươi khá lớn, thế mà lại có thể khiến nhà họ Diệp và nhà họ An đều im lặng… Nhưng không biết người đó có khả năng làm cho Tiên Bảo Các của ta im lặng hay không”.
Sắc mặt Chu Khưu u ám đến đáng sợ, ông ta không ngờ các chủ quản sự của Tiên Bảo Các này lại đột nhiên can thiệp vào chuyện này, mặc dù thực lực của những người này không mạnh nhưng địa vị của họ rất đặc biệt, nếu động vào họ thì ảnh hưởng sẽ rất xấu, vì Tiên Bảo Các không nằm dưới sự kiểm soát của thư viện Quan Huyên.
Đúng lúc này ‘Tông Võ’ bỗng lấy một viên đá truyền âm ra, đá truyền âm khẽ rung lên, ngay sau đó gã xòe tay ra, đá truyền âm chậm rãi bay tới chỗ Vương Nhạc.
Vương Nhạc nhíu mày.
‘Tông Võ’ cười nói: “Cầm lên nghe đi”.