Thím Kiều nhìn Diệp Quân, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Diệp Quân quay đầu nhìn Dương Dĩ An bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Muội ở lại đây với thím Kiều, được chứ?”
Trong mắt Dương Dĩ An tràn đầy nỗi lo lắng, cô bé biết Diệp Quân muốn làm gì, vì cô bé nghe thấy rõ những gì hắn nói với Việt Kỳ khi nãy.
Nhưng cô bé vẫn gật đầu: “Được”.
Cô bé biết lúc này mình đi theo không giúp được gì, hơn nữa thím Kiều cũng cần có người chăm sóc.
Diệp Quân nhẹ nhàng xoa đầu Dĩ An, sau đó nói: “Chăm sóc tốt cho thím Kiều và cả bản thân mình đấy…”
Nói xong, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh Phó Cát, nhìn Phó Cát đã tắt thở, ánh mắt Diệp Quân dần trở nên lạnh băng, hắn im lặng một lúc lâu, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi Diệp Quân đi, Dương Dĩ An nắm chặt lấy tay thím Kiều, mà lúc này, thím Kiều hai mắt nhìn thẳng, vẻ mặt thẫn thờ.
Dương Dĩ An nắm chặt lấy tay thím Kiều, cô bé muốn an ủi bà ấy, nhưng cô bé biết lúc này nói chuyện không có ý nghĩa gì cả, việc cô bé phải làm bây giờ là bầu bạn bên cạnh thím Kiều, không để thím Kiều làm chuyện điên rồ.
Khi Diệp Quân rời khỏi nhà tranh, Việt Kỳ đã đợi từ lâu, mà sau lưng Việt Kỳ còn có một trăm hai mươi tên kiếm tu, trong đó cảnh giới thấp nhất cũng là Đạo Tiên.
Advertisement
Kiếm tu mạnh nhất của Kiếm Tông Thanh Châu đều đã đến.
Việt Kỳ nhìn Diệp Quân: “Đi, đi tới Tiên Bảo Các trước đã.”
Diệp Quân nói: “Theo tình hình trước mắt, có lẽ Tiên Bảo Các sẽ không cho chúng ta đi trận pháp dịch chuyển”.
Việt Kỳ gật đầu: “Ta biết, nhưng vẫn phải đến đo một chuyến, ta muốn xem rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào, xem bọn họ có thể khiến Tiên Bảo Các cũng phải nghe theo lệnh mình không”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Mọi người nhanh chóng ngự kiếm lướt qua chân trời, chỉ trong nháy mắt họ đã đến Tiên Bảo Các.
Vừa đến nơi, Tổng quản sự Tiên Bảo Các Thanh Châu lập tức đi ra, người này là một ông lão tên Lưu Trung.
Lưu Trung nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó nhìn về phía Việt Kỳ: “Việt tông chủ, bà làm vậy là có ý gì?”
Việt Kỳ nhìn chằm chằm Lưu Trung: “Lưu quản sự, dựa vào năng lực tình báo của Tiên Bảo Các, ta không tin ông không biết đầu đuôi chuyện này”.
Lưu Trung im lặng.
Việt Kỳ nhìn chằm chằm ông ta: “Bây giờ chúng ta muốn sử dụng trận pháp dịch chuyển của Tiên Bảo Các để đi tới tổng viện”.
Rất thẳng thắn!
Lưu Trung im lặng.
Việt Kỳ nhìn Lưu Trung, chờ đợi câu trả lời của ông ta.
Nếu bọn họ muốn đi đến tổng viện, cách nhanh nhất là sử dụng trận pháp dịch chuyển của Tiên Bảo Các, cũng là cách an toàn nhất.
Dù sao nơi đó cũng là Tiên Bảo Các, người bình thường không dám phá huỷ thông đạo trận pháp dịch chuyển của bọn họ.
Lưu Trung khẽ thở dài: “Việt tông chủ, bà cần gì phải làm như thế chứ?”
Nghe thấy lời Lưu Trong, ánh mắt Việt Kỳ thoáng chốc trở nên lạnh như băng: “Ta thấy bất ngờ thật sự đấy, không ngờ cả Tiên Bảo Các của các người cũng không dám trở mặt với đối phương”.
Lưu Trung lắc đầu: “Việt tông chủ, thực lực của Tông Võ kia quá rõ, còn người bên cạnh bà lại làm tôi thấy khá đáng ngờ, vì Tiên Bảo Các của ta cũng không thể điều tra ra lai lịch của hắn, Việt tông chủ, bà tiền đồ vô lượng, vì một người không rõ lai lịch phá hỏng tiền đồ của mình, còn muốn liên luỵ đến nhiều người trong Kiếm Tông như thế, thật sự không đáng đâu”.
Việt Kỳ nhìn chằm chằm Lưu Trung: “Hắn thân phận đáng ngờ, chỉ cần đi tới tổng viện sẽ có người của ngoại các và nội các quyết định ai đúng ai sai, chẳng phải tốt hơn sao?”
Lưu Trung im lặng.
Việt Kỳ châm chọc: “Nếu đã làm đào thì đừng lập bàn thờ trinh tiết cho mình”.
Lưu Trung sa sầm mặt: “Việt tông chủ, bà đừng có quá đáng”.
Việt Kỳ lắc đầu, lười nói nhảm với ông ta, bà ta nhìn về phía Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân nhìn Lưu Trung: “Lưu quản sư còn nhớ chuyện Viện trưởng năm đó không? Năm đó Viện trưởng bị vu oan, cuối cùng được rửa sạch oan ức, Tiên Bảo Các cũng bị lọc máu, ông không sợ sau này tổng các sẽ biết những hành động này của mình à?”
Lưu Trung nhìn về phía Diệp Quân: “Chàng trai trẻ, năm đó vì sao Viện trưởng được rửa oan? Đó là vì lúc đầu đã có người ở nội các âm thầm bảo vệ, nếu không đừng nói là rửa oan, có lẽ ngài ấy còn không đến được Thanh Châu, còn ngươi… đừng trách ta nói thẳng, ngươi có chỗ dựa sao? Nếu có thì nói ra đi, chỉ cần mạnh hơn họ, ta sẽ dốc toàn lực giúp đỡ ngươi”.
Rất thẳng thắn!
Rất thực tế!
Diệp Quân nhìn chằm chằm Lưu Trung: “Chỗ dựa của ta là Viện trưởng, là Quan Huyên Pháp”.
Lưu Trung giễu cợt: “Buồn cười”.
Diệp Quân thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía Việt Kỳ: “Đi thôi”.
Việt Kỳ gật đầu, mọi người nhanh chóng biến thành một tia kiếm quang bay lên cao, biến mất ở cuối chân trời.