Diệp Lâm lắc đầu: “Không ai uy hiếp gì cả, lần này là chúng ta không bằng người khác, chỉ thế thôi”.
Nói rồi đưa Diệp Trúc Tân về.
Để lại Việt Kỳ sửng sốt tại chỗ, sau đó vội vã trở về thư viện.
Trong Diệp phủ.
Diệp Trúc Tân tức tối hỏi: “Cha làm vậy là sao? Nhà họ Diệp không dây vào là thế nào? Cha có biết nếu không nhờ Diệp Dương thì con đã bị giết rồi không...”
Diệp Lâm lắc đầu, thấp giọng thì thầm một câu.
Làm Diệp Trúc Tân tái cả mặt, ngồi phịch xuống ghế: “Sao lại thế được?"
Diệp Lâm tỏ vẻ phức tạp: “Chúng ta không thắng được đâu con à. Trừ khi Kiếm Chủ Nhân Gian còn chịu thừa nhận chúng ta, bằng không thì không cách nào đấu lại”.
Diệp Trúc Tân hoang mang: “Sao lại như vậy hả cha?"
Diệp Lâm lắc đầu: “Đây chính là xã hội, là hiện thực”.
Diệp Trúc Tân siết chặt hai tay: “Nhưng nếu không nhờ Diệp Dương thì con đã bị giết rồi, bây giờ chúng ta rút ra thì một mình hắn biết làm thế nào?"
Diệp Lâm: “Con muốn mạo hiểm tính mạng của cả tộc thì cứ việc đi”.
Mặt Diệp Trúc Tân càng thêm trắng bệch, chỉ cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.
Kiếm tu tức tu tâm, làm sao cho tùy tâm sở dục, không thẹn với lòng. Nhưng cô ấy biết nếu cố chấp làm vậy thì sẽ làm hại đến toàn bộ gia tộc.
Phải làm sao đây?
Chỉ còn tuyệt vọng.
Diệp Trúc Tân đành nhắm mắt lại.
...
Khi Diệp Trúc Tân được đưa về nhà họ Diệp, An Mộc Cẩn cũng bị đưa về nhà họ An.
Trong đại điện, An Mộc Cẩn lớn tiếng chất vấn gia chủ An Lăng: “Vì sao?? Rốt cuộc là tại sao chứ?"
An Lăng không đáp, chỉ dùng tay chấm vào nước trà, viết ra ba chữ trên bàn.
Làm An Mộc Cẩn vừa nhìn thấy đã ngây ngẩn.
Sắc mặt An Lăng đanh lại: “Nhà chúng ta phát triển cho đến nay đã vô cùng khó khăn, con tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột để gây họa lên đầu”.
An Mộc Cẩn ngồi phịch xuống ghế.
An Lăng thở dài: “Lòng ta cũng khó chịu, nhưng không còn cách nào. Chúng ta không bằng họ, chỉ có thể nhịn thôi”.
Ông nhìn An Mộc Cẩn: “Phải lấy đại cục làm trọng, hiểu chưa?"
Sau một hồi im lặng, An Mộc Cẩn gật đầu: “Tộc trưởng yên tâm, con tự biết lợi hại”.
An Lăng gật đầu: “Thế thì tốt”.
An Mộc Cẩn lại nói: “Nếu Viện trưởng mà biết... thì hẳn sẽ thất vọng với thế giới này lắm”.
Rồi lắc đầu bỏ đi.
An Lăng bỗng nói: “Đừng cho nó rời khỏi nhà họ An”.
Đại trưởng lão nhà bọn họ bước ra từ trong góc.
Thấp giọng nói: “Tộc trưởng, chuyện này đúng là ép người quá đáng”.
An Lăng chỉ nói: “Chỉ có thể nhịn mà thôi”.
Đại trưởng lão thở dài: “Nếu Tú võ thần còn ở đây... chúng ta cần gì phải khuất nhục như thế...”
Rồi bỏ đi.