Dương Dĩ An nghe nói có rất nhiều đồ ăn ngon thì động lòng, nhưng vẫn thấy xót tiền,vừa nãy họ ăn ở ngoài rất nhiều đồ ăn cũng chỉ mấy mấy chục đồng tiền bạc…
Khi Dương Dĩ An đang cảm thấy xót tiền thì đã bị Diệp Quân kéo vào nhà hàng, nhà hàng này vô cùng lớn, được trang trí lộng lẫy, vừa đi vào đã cảm nhận được cảm giác rộng rãi trống trải.
“Oa!”
Dương Dĩ An cực kỳ sốc.
Advertisement
Cô bé chưa đến nơi như này bao giờ!
Trước mặt họ là một bệ đá rất rộng, trên bệ đá có rất nhiều đồ ăn, loại nào cũng có, rất sang trọng.
Diệp Quân kéo Dương Dĩ An sang một bên, lấy một cái đĩa ra đưa cho Dương Dĩ An rồi cười bảo: “Đồ ăn ở đây có thể lấy thoải mái, muội xem có thích món gì không, ăn thoải mái”.
Nói rồi hắn cũng cầm một cái đĩa đi về phía bên kia.
Đồ ăn rất nhiều, cũng rất đầy đủ, chim gà tôm cá, cái gì cũng có, hơn nữa đều chế biến theo kiểu của hệ Ngân Hà, bởi vậy rất ngon, người tới ăn cũng rất đông, có thể nói đây là nơi được rất nhiều nhân vật lớn của Thanh Châu thường xuyên ghé thăm.
Một lúc sau, Diệp Quân cầm đĩa đi tìm Dương Dĩ An, khi thấy thức ăn trong đĩa cô bé, hắn ngay người.
Trong đĩa của Dương Dĩ An chỉ có năm cái bánh bao!
Năm cái bánh bao!
Diệp Quân cười: “Sao lại chỉ lấy bánh bao?”
Dương Dĩ An mỉm cười: “Ta không muốn ăn cái khác”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Vì sao?”
Dương Dĩ An chần chừ rồi đáp: “Ăn thứ ngon xong ta sợ không còn thích bánh bao nữa”.
Diệp Quân hơi giật mình, hắn xoa nhẹ đầu Dương Dĩ An, mỉm cười: “Nhưng chúng ta đã trả tiền rồi, nếu không ăn thì thiệt quá đúng không?”
Dương Dĩ An nghĩ: “Hình như cũng đúng!”
Diệp Quân mỉm cười rồi gắp một con tôm to cho vào đĩa Dương Dĩ An: “Ăn cái này đi… Để ta bóc cho muội”.
Nói rồi hắn dẫn Dương Dĩ An đi tìm một chỗ ngồi xuống, không lâu sau hắn đã bóc xong con tôm, đưa cho cô bé.
Dương Dĩ An cầm lấy tôm, cắn nhẹ một miếng, sau đó mắt cô bé sáng lên.
Diệp Quân cười: “Có ngon không?”
Dương Dĩ An gật đầu ngay: “Ngon!”
Diệp Quân mỉm cười, đang định nói thì lúc này một giọng nói vang lên: “Ai cho các ngươi ngồi ở đây?”
Diệp Quân quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái đang nhìn họ, ánh mắt rất không thiện cảm.
Cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc bộ váy dài màu đỏ nhạt, tướng mạo cũng được nhưng trông có vẻ hơi khó tính.
Diệp Quân hỏi: “Ở đây làm sao?”
Cô gái tức giận nói: “Ngươi không biết ở đây có người rồi à?”
Diệp Quân cau mày nhìn trên bàn, trên bàn không có đồ ăn gì hết.
Diệp Quân đang định nói thì lúc này một quản sự của Tiên Bảo Các nhanh chóng đi tới, quản sự đó cung kính cúi đầu tước cô gái: “Tần tiểu thư, xin lỗi cô, là chúng ta sơ suất…”
Nói rồi ông ta nhìn Diệp Quân, hơi khó xử: “Công tử, chỗ này đã được đặt trước rồi, cậu xem…”
Nói tới đây, ông ta chỉ vào tấm bảng màu đỏ trên bàn.
Vị trí đặt trước!
Diệp Quân hiểu ra, hắn nhìn cô gái: “Xin lỗi, lần đầu tiên ta và tiểu muội đến ăn ở đây nên không biết những điều này, bây giờ chúng ta sẽ đổi chỗ khác…”
Nói xong hắn cầm đĩa của mình và Dương Dĩ An lên, định đi thì lúc này cô gái phất tay áo: “Không cần nữa”.
Nói xong cô ta quay người bỏ đi.