Khi nhìn thấy hai người họ, Diệp Quân lập tức sửng sốt.
Người đi lên là Phó Cát, mà đối thủ của y chính là Thác Bạt Cổ.
Oan gia ngõ hẹp.
Thấy đối thủ của mình là Phó Cát, Thác Bạt Cổ đột nhiên cười phá lên: “Lần này ngươi sẽ không may mắn như trước nữa đâu”.
Phó Cát không lộ ra biểu cảm nào, cũng không lên tiếng.
Thác Bạt Cổ cười nói: “Tới đi, đừng nói là ta bắt nạt ngươi, ta cho ngươi đánh trước ba nhát kiếm!”
Phó Cát liếc nhìn Thác Bạt Cổ, đột nhiên giậm nhẹ chân, một giây sau, y đột nhiên biến mất tại chỗ như tia chớp, vẻ mặt Thác Bạt Cổ ở đằng xa lập tức thay đổi, lúc định chống trả, một thanh kiếm đã đâm thẳng vào giữa trán Thác Bạt Cổ.
Kiếm đâm vào tầm nửa tấc, máu chảy ra ngay lập tức!
Advertisement
Xung quanh im lặng không một tiếng động.
Ngu Ngưng nhìn chằm chằm Phó Cát, khẽ cau mày, vô cùng ngạc nhiên.
Đôi mắt của An Mộc Cẩn cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trên mặt Diệp Quân nở nụ cười, có thể thấy được trong khoảng thời gian này Phó Cát đã rất cố gắng.
Thác Bạt Cổ nhìn chằm chằm Phó Cát: “Sao có thể chứ, thực lực của ngươi sao có thể...”
Phó Cát lạnh lùng nhìn y, sau đó thu kiếm lại và quay người rời đi.
Nhưng lúc này, Thác Bạt Cổ đột nhiên nổi giận nói: “Không thể nào...”
Vừa nói, Thác Bạt Cổ vừa đâm một nhát kiếm vào Phó Cát.
Hiện trường náo động cả lên.
Người ta đã giơ cao đánh khẽ rồi mà ngươi còn ra tay?
“Láo xược!”
Phía dưới, Ngu Ngưng giận tím mặt, vừa dứt lời, một thanh kiếm đã bay ra, trong phút chốc, Thác Bạt Cổ lập tức bị ghim một chỗ, không thể nhúc nhích.
Khuôn mặt của Thác Bạt Cổ trắng bạch như tờ giấy, vào lúc này y mới biết mình vừa mới làm gì, vội vàng nói: “Ngu chủ tịch, ta...”
Ngu Ngưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Thác Bạt Cổ: “Kiếm Tông không cần một kẻ hèn hạ trơ tráo như vậy, người đâu, lập tức đuổi ra khỏi Kiếm Tông”.
Lập tức đuổi ra khỏi Kiếm Tông!
Nghe thấy Ngu Ngưng nói vậy, vẻ mặt của Thác Bạt Cổ đột nhiên thay đổi, vội vàng nói: “Ngu chủ tịch, cô không có quyền làm như thế, cô...”
Lúc này, hai trưởng lão của Kiếm Tông bỗng xuất hiện ở bên cạnh y.
Thác Bạt Cổ hoảng hốt, một ông lão xuất hiện trước mặt y, người đến chính là tộc trưởng nhà họ Thác Bạt, tên là Thác Bạt Tiêu.
Thác Bạt Tiêu gằn giọng nói: “Ngu chủ tịch, cô không có quyền làm như thế, Thác Bạt Cổ đã thi vào Kiếm Tông...”
Ngu Ngưng lạnh lùng nói: “Dẫn ra ngoài!”
Mạnh mẽ!
Hai cường giả Kiếm Tông sắp dẫn Thác Bạt Cổ đi, nhưng vào lúc này, Thác Bạt Tiêu đột ngột thét lên: “Để ta xem ai dám!”
Ngu Ngưng nhìn chằm chằm Thác Bạt Tiêu: “Sao hả?”
Thác Bạt Tiêu nhìn Ngu Ngưng, tỏ vẻ khinh thường nói: “Ngu chủ tịch, cho cô một chút thể diện mà cô đã lên mặt rồi sao? Ta nói cho cô biết, tổ tiên nhà họ Thác Bạt của ta năm đó có quan hệ thân thiết với Kiếm Chủ Nhân Gian, cô đụng tới nhà họ Thác Bạt bọn ta cũng chính là đụng đến Kiếm Chủ Nhân Gian, Kiếm Chủ Nhân Gian sẽ không tha cho cô!”
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Vẻ mặt Ngu Ngưng đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi.