Lần này, hắn muốn cảnh giới kiếm đạo và cảnh giới tự thân phải thật hoàn mỹ.
Trong lúc Diệp Quân tu luyện, Dương Dĩ An mỗi ngày đều vác giỏ trúc lên núi.
Hôm nay, Dương Dĩ An đã đi sâu vào trong núi, vận may không tốt lắm, mãi đến tận trưa, cô ấy mới đào được vài loại thảo dược.
Ngày mai sẽ diễn ra cuộc tranh tài nội môn!
Nghĩ đến đây, Dương Dĩ An nghiến răng rồi tiếp tục đi vào sâu hơn, đi được một lúc, cô bé đã đến một khu rừng rậm, cây cối vô cùng rậm rạp, ánh sáng mặt trời khó có thể lọt vào, ánh sáng ảm đạm, ngột ngạt cô cùng.
Dương Dĩ An hơi căng thẳng, nhưng cô bé không lùi lại mà tiếp tục đi từ từ về phía trước, một lúc sau, đột nhiên cô bé nhìn thấy một bụi nấm linh chi. Tai nấm linh chi to như cái nắp nồi, toàn thân màu vàng kim, đứng xa cũng có thể ngửi được mùi thơm nấm linh chi! Khi nhìn thấy bụi nấm linh chi này, đôi mắt của Dương Dĩ An đột nhiên sáng rực, cô bé biết rằng đây chắc chắn không phải là thứ đồ tầm thường.
Dương Dĩ An vội vàng chạy tới, nhưng ngay lúc cô bé đến gần bụi nấm linh chi, mặt đất ở trước bụi nấm linh chi đột nhiên rung chuyển, một giây sau, một con mãng xà đen từ dưới đất lao ra, sau đó đập mạnh vào người cô bé.
Advertisement
Bốp!
Dương Dĩ An không kịp đề phòng lập tức bị đánh bay ra ngoài, cuối cùng đập mạnh vào thân cây, thân cây lập tức nứt toác.
Dương Dĩ An rên rỉ, đau đớn không thôi.
May mà khoảng thời gian này, ngày nào Diệp Quân cũng lén dạy cô bé tu luyện, đồng thời cũng lén cho cô bé hấp thụ tinh linh để cho cô bé có chút tu vi, nếu không lần này cô bé chết chắc rồi.
Dương Dĩ An vừa mới đáp xuống đất, con mãng xà đen đã lao nhanh về phía cô bé, gương mặt Dương Dĩ An lập tức tái nhợt, vào thời khắc quan trọng đó, cô bé dùng hai tay giơ cái cuốc lên, đập thẳng về phía trước theo bản năng, nhưng cô bé lại không phát hiện chiếc cuốc mình đang cầm bỗng lóe lên một quầng sáng yếu ớt.
Những bài công pháp mà Diệp Quân cho cô bé tu luyện đương nhiên không phải là những công pháp thông thường!
Bốp!
Khi chiếc cuốc ấy giáng xuống, con mãng xà màu đen lập tức bị đánh văng ra mấy chục trượng, sau khi con mãng xà đen dừng lại, trán nó nứt toác, máu chảy ròng ròng, nó nhìn chằm chằm vào Dương Dĩ An, trong đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi nhưng nó vẫn không rời đi.
Sau khi dùng cuốc đánh bay con mãng xà đen, Dương Dĩ An cũng ngẩn người, cô bé lợi hại như vậy sao?
Không suy nghĩ gì nữa, cô bé nhanh chóng đứng dậy giơ cuốc lên rồi nhìn chằm chằm vào con mãng xà đen, căng thẳng đến mức nói năng lắp bắp: “Ngươi... ngươi... ta... ta là người nhà họ Dương... nếu ngươi ức hiếp ta... ta sẽ gọi... gọi tất cả người nhà họ Dương tới đây để đánh ngươi đấy!”
Con mãng xà đen: “???”
Nhìn thấy con mãng xà đen chưa có ý định rút lui, Dương Dĩ An nuốt nước bọt, quyết định nhỏ nhẹ lại: “Ngươi... ngươi nể mặt nhà họ dương chút đi.... Sau này nhà họ Dương sẽ báo đáp ngươi... được không?”
Con mãng xà đen: “...”
Giằng co một lúc lâu, đột nhiên con mãng xà đen đó lại nói tiếng người: “Ta nể mặt nhà họ Dương các người... như đã hứa... nhà họ Dương mấy người nợ ta một ân tình...”
Nói xong nó quay người bò đi, thật ra nó cũng sợ cô gái này, dù sao đây cũng là địa bàn của Kiếm Tông, ai mà biết được sao lưng cô gái trẻ này có cường giả tuyệt thế nào hay không chứ? Khó lắm nó mới có thể tu luyện và có được linh trí được như bây giờ, nó không muốn gây ra rắc rối lớn.
Còn câu nói lúc nãy thực chất chỉ là nó đang muốn tìm cho mình một đường lui mà thôi....
Dù cho bên này vô ý, bên kia thì vô tình, nhưng dù sao đi nữa cũng đã trở thành nhân quả.
Dương Dĩ An chết lặng, con mãng xà này biết nói chuyện hả?
Cô bé sợ con mãng xà quay trở lại nên không suy nghĩ nhiều nữa, vội vàng chạy đến trước bụi nấm linh chi, cẩn thận đào nó lên. Cô bé bỏ nó vào trong giỏ trúc, vừa tính cõng lên thì đột nhiên cô bé rít mạnh một hơi, hóa ra là lúc nãy khi cô bé đập vào gốc cây, lưng cô bé đã bị trầy và đang chảy máu.
Dương Dĩ An không quan tâm lắm, cô bé cõng theo giỏ trúc trên lưng, xoay người bỏ chạy.
Cuối cùng, lúc trời sắp tối cô bé mới chạy ra khỏi núi, đi đến Điện Nhiệm Vụ, cô bé lấy một vài loại thảo dược lẻ tẻ và bụi nấm linh chi màu vàng kim trong giỏ trúc để lên trên quầy, cười toe toét nói: “Tỷ tỷ, mấy thứ này đáng giá bao nhiêu vậy?”