Ngày hôm sau.
Trời tờ mờ sáng, Diệp Quân đi đến Ngộ Đạo Phong.
Hôm nay có giờ học.
Còn Dương Dĩ An cõng giỏ trúc đi vào trong núi...
Lúc Diệp Quân đến Ngộ Đạo Phong, nơi đây đã tụ tập rất đông người, trong đó, hắn gặp lại Thác Bạt Cổ.
Advertisement
Thác Bạt Cổ nhìn thấy hắn, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng trốn sang một bên.
"Diệp huynh!"
Đúng lúc này, có giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh Diệp Quân.
Diệp Quân quay đầu nhìn, một thiếu niên kiếm tu đang đi đến, chính là Lục Huyền Phong.
Advertisement
Diệp Quân cười nói: “Lục huynh”.
Lục Huyền Phong cười nói: “Diệp huynh, huynh có hứng thú với cuộc thi Vạn Châu không?”
Diệp Quân nói: “Tất nhiên là có hứng thú”.
Lục Huyền Phong cười nói: "Diệp huynh, một tháng sau huynh sẽ phải tham gia tranh tài nội môn”.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Tranh tài nội môn?”
Lục Huyền Phong kinh ngạc: “Diệp huynh huynh không biết à?"
Diệp Quân lắc đầu: “Ta không biết, mong Lục huynh nói rõ”.
Lục Huyền Phong gật đầu, sau đó nói: “Mỗi một châu chỉ có thể cử ra năm người tham gia cuộc thi Vạn Châu, Kiếm Tông bọn ta có hai suất, thư viện có hai suất, người còn lại là Diệp Trúc Tân. Diệp Trúc Tân nhà họ Diệp đã được quyết định rồi, vì cô ấy phải chuẩn bị cho cuộc thi Vạn Châu, nên vẫn chưa gia nhập tổng viện của thư viện, cho nên, cô ấy không tham gia tranh tài nội môn, dĩ nhiên, cô ấy cũng không cần tham gia tranh tài nội môn, dù sao cô ấy cũng là người đứng đầu thế hệ trẻ Thanh Châu chúng ta”.
Diệp Quân nói: “Cho nên, muốn tham gia cuộc thi Vạn Châu thì chúng ta phải vượt qua cuộc tranh tài nội môn?”
Lục Huyền Phong gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân nói: “Hơn bảy mươi người tranh giành hai suất?”
Bây giờ đệ tử nội môn có hơn bảy mươi người.
Lục Huyền Phong lắc đầu: “Tranh giành một suất”.
Diệp Quân sững sờ.
Lục Huyền Phong cười nói: “Trong đó có một suất đã định trước”.
Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Người nhà họ An à?”
Lục Huyền Phong gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù An huynh cũng tham gia tranh tài, nhưng với thực lực của huynh ấy, toàn bộ nội môn...”
Nói đến đây, gã liếc nhìn Diệp Quân, cười nói: “Sợ là chỉ có Diệp huynh mới có thể đối kháng với huynh ấy”.
Diệp Quân nói: "Nói cách khác, chỉ còn một suất?"
Lục Huyền Phong khẽ gật đầu: "Đúng vậy, kỳ thật mục tiêu của mọi người không phải một trong năm suất, mà là suất dự bị”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Suất dự bị?”
Lục Huyền Phong cười nói: “Đúng vậy, có năm suất, có thể nói vừa bắt đầu đã được xác định, thật ra mọi người cũng không có ý kiến gì, bởi vì nếu muốn đại diện Thanh Châu tham gia cuộc thi Vạn Châu, tất nhiên sẽ chọn năm người mạnh nhất, dù Diệp Trúc Tân hay An huynh cũng đều người mạnh nhất trong thế hệ trẻ Thanh Châu. Bọn họ đi là điều tốt nhất cho Thanh Châu, đây không phải vinh dự cá nhân, mà cũng là vinh dự của Thanh Châu, tất nhiên chúng ta hy vọng người mạnh nhất sẽ được đi”.
Nói đến đây, gã dừng một chút, rồi nói tiếp: “Chúng ta đều tự nhận thức được, căn bản chúng ta không có năng lực đại diện Thanh Châu tham gia cuộc thi Vạn Châu, mục tiêu thật sự của bọn ta trong cuộc tranh tài nội môn lần này không phải hai suất thi đấu kia. Hai suất dự bị chính là nhân tài dự bị, cũng có thể đi theo năm người tham gia thi đấu tại cuộc thi Vạn Châu, nhưng không phải chủ yếu là chiến đấu, mà đi thí luyện, chỉ cần sống sót quay về, hai người đó sẽ trở thành người tham gia cuộc thi của Thanh Châu tiếp theo, sẽ được tập trung bồi dưỡng huấn luyện”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Thì ra là vậy”.
Lục Huyền Phong cười nói: “Mục tiêu lần này của Diệp huynh là một trong năm suất thi đó sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Lục Huyền Phong nhìn hắn thật sâu, sau đó mỉm cười nói: "Vậy chúc Diệp huynh may mắn”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!