Dương Dĩ An tiếp tục tiến về phía trước, con đường núi càng trở nên nguy hiểm, cuối cùng mắt của Dương Dĩ An sáng lên, vội vàng chạy đến một nơi cách đó không xa, nhưng cô bé lại không cẩn thận vấp phải một cành cây, ngã sõng soài, cũng may không có chuyện gì, cô bé nhanh chóng đứng dậy bước nhanh, sau đó nhanh chân bước đến trước một cái cây, nơi đó có một cây linh thảo không lớn, chỉ lớn bằng ngón cái, chính là Hàn Yên Thảo.
Dương Dĩ An nở một nụ cười rạng rỡ, cô bé cẩn thận đào cây linh thảo đó lên, sau đó bọc lại rồi đặt vào túi vải đeo quanh thắt lưng.
Cô bé tiếp tục đi về phía trước, cô bé cũng khá may mắn, đi một lúc lại gặp được hai cây Hàn Yên Thảo.
Hai tiếng sau, Dương Dĩ An đi đến trên một tảng đá lớn, cô bé đưa mắt nhìn sang, phía xa là rừng trúc, sương mây.
Advertisement
Tận cuối đó, một đỉnh núi đơn độc đứng sừng sững như một thanh kiếm.
Dương Dĩ An lau mồ hôi trên mặt, tiếp tục đi về phía trước, trên đường đi ngoài Hàn Yên Thảo, cô bé cũng đào được các linh thảo khác.
Cứ thế đến lúc trời sắp tối, cuối cùng cô bé đã đào được mười cây Hàn Yên Thảo và một ít thảo dược linh tinh.
Dương Dĩ An ngẩng đầu lên nhìn trời, sau đó vội vàng xoay người quay về.
Mặc dù cô bé can đảm nhưng nếu trời tối, cô bé cũng sợ một mình ở trong rừng núi rộng mênh mông này.
Khi cô bé vừa quay lại điện Nhiệm Vụ, trời cũng vừa tối, cô bé vội vàng đi đến điện Nhiệm Vụ, cẩn thận đặt mười cây Hàn Yên Thảo và thẻ bài nhiệm vụ xuống trước bệ cửa sổ, người phụ nữ xinh đẹp tiếp cô bé đếm xong rồi nói: “Không có vấn đề gì”.
Nói rồi người đó lấy một viên linh tinh đưa cho Dương Dĩ An.
Dương Dĩ An run rẩy cầm lấy linh tinh, cô bé rất phấn khích, đây là lần đầu tiên cô bé kiếm tiền bằng chính khả năng của mình, như nghĩ đến điều gì đó, cô bé vội lấy số linh thảo còn lại ra: “Tỷ tỷ, những thứ này có đáng tiền không?”
Người phụ nữ đó nhìn số linh thảo đó, hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào một loại thảo dược màu đỏ như máu, loại thảo dược này không lớn, chỉ to bằng hai ngón tay nhưng toàn thân lại giống như máu, vô cùng yêu kiều.
Mắt người phụ nữ xinh đẹp sáng rực, sau đó cười nói: “Những thảo dược này của ngươi gộp lại, ta đưa ngươi hai viên linh tinh, ngươi thấy thế nào?”
Dương Dĩ An mừng rỡ, gật đầu: “Được”.
Người phụ nữ vội lấy hai viên linh tinh ra đưa cho Dương Dĩ An, Dương Dĩ An nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn, cảm ơn”.
Nói rồi cô bé xoay người chạy đi.
Sau khi Dương Dĩ An đi, người phụ nữ đó cong môi: “Đúng là kẻ ngốc”.
Nói rồi cô ta xoay người đi đến trước thẻ bài nhiệm vụ, trên đó viết: Huyết Linh Thảo, hai mươi viên linh tinh.
…
Sau khi quay lại nhà, Dương Dĩ An thấy Diệp Quân vẫn chưa về mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội chạy về phòng mình, xắn ống quần lên, trên chân cô bé dày những vết xước, nhiều nơi trên người đã đẫm máu rồi.
Cô bé lấy một chậu nước sạch, sau đó rửa sạch vết thương rồi lấy vải quấn lại vài vòng.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Dương Dĩ An vội kéo ống quần xuống, lúc này Diệp Quân bước vào, Dương Dĩ An mỉm cười: “Huynh về rồi à?”
Diệp Quân mỉm cười, sau đó đến trước mặt Dương Dĩ An: “Đọc sách”.
Dương Dĩ An gật đầu: “Được”.
Ngày nào họ cũng đọc sách vào giờ này, không gì ngăn cản được.
Diệp Quân lấy một quyển sách cổ ra, sau đó bắt đầu dạy cho Dương Dĩ An, một người nghiêm túc dạy, một người nghiêm túc nghe.
Cứ thế, hai giờ sau, sau khi Dương Dĩ An ngủ say, lúc này Diệp Quân mới rời khỏi phòng cô bé, về lại phòng mình.
Diệp Quân ngồi khoanh chân trên giường, hôm nay hắn tu luyện suốt một ngày, thu hoạch được rất nhiều, nhất là ở tháp trọng lực tầng thứ chín, trọng lực bên trong tháp tầng thứ chín gấp chín lần thế giới bên ngoài.
Lúc đầu hắn cảm thấy hơi khó chịu, dù sao bây giờ hắn cũng không còn như trước, hắn phải mất cả một ngày mới có thể thích nghi hoàn toàn với trọng lực bên trong, nhưng như vậy vẫn chưa đủ với hắn.
Hắn muốn làm đến mức cực hạn.
Hắn cũng muốn tham gia cuộc thi Vạn Châu lần này, hắn không dám xem thường những người trẻ tuổi này, ngộ nhỡ đánh thua thì sẽ mất mặt ở cả vũ trụ.