Nghe Thác Bạt Cổ nói thế, khóe miệng Diệp Quân hơi nhếch lên: “Ngươi cũng thông minh đấy”.
Nói xong hắn quay người đi xuống khỏi đài sinh tử.
Còn Thác Bạt Cổ thì thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi khi Diệp Quân hỏi y câu đó, lông tơ trên người y lập tức dựng đứng, cảm giác ngột ngạt cận kề cái chết dâng lên trong lòng.
Cảm giác chết chóc!
Lúc đó, y thực sự rất sợ hãi.
Nhìn Diệp Quân đang đi xuống, trong mắt y hiện lên vẻ nghi hoặc, rốt cuộc tên này là ai?
Những kiếm tu xung quanh nhìn Diệp Quân với ánh mắt tò mò và nặng nề.
Người có thể trở thành đệ tử nội môn làm sao có thể là kẻ tầm thường được?
Lúc này, đương nhiên bọn họ hiểu người tên Diệp Dương chỉ có cảnh giới Tiên Thiên này chỉ đang giả heo ăn thịt hổ.
Sau này phải cẩn thận hơn!
Advertisement
Trong âm thầm, Ngu Ngưng vẫn luôn theo dõi Diệp Quân, đương nhiên cô ấy cũng tò mò về lai lịch của hắn, bởi vậy cô ấy đã âm thầm điều tra nhưng không phát hiện được gì.
Lai lịch bí ẩn!
Mà cô ấy thì ngày càng tò mò.
An Mộc Cẩn cũng theo dõi Diệp Quân, y mỉm cười: “Diệp huynh này đúng là thú vị”.
Sau khi Diệp Quân xuống khỏi đài sinh tử, hắn nhìn Phó Cát và Dương Dĩ An trước mặt, cười khẽ: “Chúng ta về thôi”.
Ba người đang định về theo đường cũ.
Lúc này, một người đàn ông kiếm tu đột nhiên bước tới, cười nói: “Diệp huynh, xin chào”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Huynh là?”
Hắn vừa mới đến nội môn, vẫn chưa biết hết các đệ tử trong nội môn.
Người đàn ông kiếm tu mỉm cười: “Ta tên là Lục Huyền Phong”.
Nói rồi gã lấy ra ba lá bùa đưa cho Diệp Quân: “Diệp huynh, đi theo đường cũ trở về mất rất nhiều thời gian, đây là bùa dịch chuyển, tọa độ là nội môn, nếu Diệp huynh không chê thì có thể dùng lá bùa này trở về. Diệp huynh yên tâm, chỉ là ba lá bùa dịch chuyển thôi, không phải là ân huệ, ta cũng không có mục đích gì, chỉ muốn làm quen với Diệp huynh và Phó huynh thôi”.
Phó Cát nhìn Lục Huyền Phong, không nói gì.
Diệp Quân cũng không từ chối mà nhận lấy bùa dịch chuyển, cười đáp: “Vậy thì cảm ơn huynh nhé”.
Đối với hắn, ra ngoài có thêm bạn vẫn tốt hơn có thêm thù, đương nhiên tiền đề phải là không vi phạm nguyên tắc.
Thấy Diệp Quân bằng lòng nhận, Lục Huyền Phong càng cười xán lạn hơn, gã chắp tay nói: “Hẹn gặp lại”.
Nói rồi gã quay người ngự kiếm rời đi.
Diệp Quân nhìn Lục Huyền Phong ngự kiếm rời đi, sau đó cười nói: “Chúng ta đi thôi”.
Nói xong hắn kéo Dương Dĩ An, khởi động bùa dịch chuyển, rất nhanh ba người đã được một luồng ánh sáng xanh bao phủ, trong nháy mắt đã tới đỉnh Nội Môn.
Dương Dĩ An nhìn xung quanh, đôi mắt mở to: “Thật lợi hại”.
Diệp Quân cười lớn, xoa đầu Dương Dĩ An rồi quay lại nhìn Phó Cát, Phó Cát thấy hắn nhìn lại thì vội cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn Diệp huynh đã giúp…”
Diệp Quân mỉm cười: “Phó huynh, xuất thân hèn mọn chưa bao giờ là điều đáng xấu hổ, huynh không biết năm xưa Kiếm Chủ Thanh Sam cũng là đệ tử tạp dịch sao? Nhưng về sau thành tựu của ông ấy, thế gian này mấy ai có thể sánh được?”
Trong bầu trời đầy sao xa xôi, ở nơi sâu trong đó có những tấm bia cao tới tận trời, những tấm bia này đều có màu đỏ máu, vô cùng rợn người.
Mà trên một bia mộ lớn nhất có một người đàn ông áo xanh đang đứng, ông ấy đứng trên kiếm, bia đá dưới chân rung chuyển dữ dội.
Như cảm nhận được điều gì đó, người đàn ông áo xanh đột nhiên cười lớn: “Đứa cháu trai cưng của mình quả là thiên tài, ha ha!”
Nói rồi ông ấy đột nhiên vung tay phải xuống, một luồng kiếm khí phóng thẳng vào trong bia đá: “Luồng kiếm khí này chỉ cháu trai ta mới có thể phá giải được, ngươi chờ ở đây cho ta”.
Nói xong ông ấy định rời đi, nhưng lại không yên lòng, vì thế ông lấy ra một bức chân dung dán trên bia đá: “Đây là cháu trai của ta, nó tên Dương Quân”.
Nói xong ông ấy ngự kiếm bay đi, biến mất ở cuối tinh hà.
Một lát sau có tiếng gầm thét dữ dội vang lên trong bia đá: “Tìm! Phát động toàn bộ cường giả của nền văn minh Thiên Mộ, tìm Dương thiếu bằng mọi giá cho ta!”
Mấy bia đá xung quanh rung chuyển kịch liệt, không lâu sau từng luồng khí tức bí ẩn lao về phía tinh hà vũ trụ bốn phía…
Thanh Châu, Kiếm Tông.
Phó Cát nghe lời Diệp Quân nói xong thì cười khổ, nhưng không nói gì.
Diệp Quân nghiêm túc nói tiếp: “Phó huynh, ta nói thêm vài câu nhé, làm người, người khác có thể coi thường mình, nhưng chúng ta không được tự coi thường chính mình, bởi vì nếu chúng ta coi thường bản thân, người khác sẽ càng coi thường chúng ta. Thế giới này là thế giới tôn sùng kẻ mạnh, huynh muốn có được sự tôn trọng của người khác dựa vào sự hạ mình và lấy lòng thì không được đâu, chỉ có thực lực mới có thể khiến người khác tôn trọng mình”.
Phó Cát đột nhiên quỳ xuống, hai tay nắm chặt, run rẩy nói: “Diệp huynh, sao ta không hiểu những đạo lý huynh nói chứ? Nhưng huynh không biết người ở tầng lớp thấp muốn thay đổi vận mệnh là điều khó khăn nhường nào. Thiên phú của ta không kém hơn những người đó, ta cố gắng gấp mười lần bọn họ, nhưng đến cuối cùng ta cũng không bằng được bọn họ, vì sao?