Diệp Quân lắng nghe một hồi, cảm thấy cô gái này giảng bài rất tốt, rất phù hợp cho các kiếm tu trẻ tuổi.
Bỗng Ngu Ngưng nhìn xuống, nói: “Thả kiếm ý ra”.
Kiếm ý.
Các kiếm tu nghe vậy thì thả ra.
Kiếm ý và khí tức kiếm đạo của An Mộc Cẩn là mạnh nhất, đã lên tới Kiếm Hoàng.
Nổi bật như hạc giữa bầy gà.
Diệp Quân thì không có kiếm ý.
Thật ra thì chỉ cần hắn muốn là có thể gọi nó, nhưng Kiếm Ý Vô Địch lại đặc biệt, e rằng sẽ gây phiền phức.
Ngu Ngưng quan sát kiếm ý của An Mộc Cẩn một cái rồi nhìn sang người khác, gọi: “An Mộc Cẩn, Phó Cát, bước khỏi hàng”.
An Mộc Cẩn làm theo.
Người còn lại là một thiếu niên ngồi ở cuối. Cậu ta tầm mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng gầy gò, mặt hơi tái nhợt vì lo lắng.
Ngu Ngưng nói: “Thả kiếm ý ra”.
An Mộc Cẩn làm theo. Kiếm ý khí thế bừng bừng, vừa xuất hiện đã áp đảo bốn phía như một đế vương.
Phó Cát chần chừ một hồi rồi cũng thả ra. Nhưng kiếm ý của cậu ta vừa xuất hiện đã rụt về lại cơ thể như sợ chạm phải kiếm ý của An Mộc Cẩn.
"Ha ha ha!"
Advertisement
Các kiếm tu khác cười bò.
Phó Cát lại càng sợ sệt hơn, cố gắng thả kiếm ý ra lại, nhưng nó một lần nữa rụt về.
Các kiếm tu cười lớn hơn.
Phó Cát đổ mồ hôi ròng ròng.
Ngu Ngưng nhíu mày khẽ quát: “Phó Cát!"
Cậu thiếu niên run bắn lại, vội vàng hành lễ với cô ta, lắp bắp: “Ngu chủ tịch...”
Ngu Ngưng hỏi: “Vì sao kiếm ý yếu như vậy?"
Phó Cát cuống cả lên, không biết trả lời thế nào.
Ngu Ngưng lắc đầu: “Kiếm ý thế này, không có tư cách trở thành đệ tử nội môn...”
Phó Cát nghe vậy thì tái mặt, lập tức quỳ xuống: “Ngu chủ tịch, ta... ta sẽ cố gắng hơn...”
Một số kiếm tu nghe vậy thì lộ vẻ khinh bỉ.
Bọn họ cho rằng kiếm tu phải có cốt khí, thẳng tắp không cong, hở ra một cái đã quỳ thì không xứng làm kiếm tu.
Ngu Ngưng thấy Phó Cát quỳ thì nhíu mày, bỗng thấy Diệp Quân đi đến đỡ cậu ta dậy, cười nói: “Đừng vội, Ngu chủ tịch không có ý gì đâu, chớ nghĩ nhiều”.
Ngu Ngưng nhìn hắn: “Nội môn cách nửa tháng sẽ có kiểm tra, nếu không thể vượt qua sẽ bị trục xuất. Kiếm ý này của hắn không thể nào hoàn thành kiểm tra, cũng không đạt tới tiêu chuẩn đệ tử nội môn”.
Giọng cô ta hơi gằn lại khi quay sang Phó Cát: “Ngươi vào nội môn bằng cách nào?"
Phó Cát run rẩy đáp: “Thông qua khảo hạch”.
Ngu Ngưng nhíu mày, gọi: “Trưởng lão nội môn!"
Một chốc sau, một ông lão xuất hiện giữa sân, thi lễ với cô ta: “Ngu chủ tịch”.
Ngu Ngưng đánh mắt sang Phó Cát, hỏi: “Hắn vào đây bằng cách nào?"
Trưởng lão thấy Phó Cát thì hơi biến sắc, tần ngần nói: “Đúng là thi vào được, nhưng...”
Ngu Ngưng nhíu mày: “Nhưng gì?"
Trưởng lão: “Hắn khá là may mắn. Hôm khảo hạch thì trận pháp có vấn đề khiến hình nộm gặp lỗi, đến khi phát hiện ra thì hắn đã thành đệ tử nội môn cho nên...”
Những người khác nghe vậy thì bừng tỉnh ngộ.
Ra là ăn may!
Ánh mắt họ nhìn Phó Cát trở nên kỳ lạ. Dùng cách này trở thành đệ tử nội môn đúng là bất thường.
Phó Cát xấu hổ vô cùng, càng sợ mình bị đuổi.
Ngu Ngưng nghe xong lại càng không vui: “Sao sai lầm này lại xảy ra ở nội môn được?"
Trưởng lão vội nói: “Là lỗi của chúng ta. Chúng ta đã chỉnh sửa toàn diện, đảm bảo sẽ không xảy ra nữa”.
Ngu Ngưng lại nhìn gương mặt trắng bệch của Phó Cát. Cậu ta muốn quỳ xuống tiếp nhưng bị Diệp Quân đỡ lại. Hắn cười nói với Ngu Ngưng: “Ngu chủ tịch, sai nằm ở trận pháp, không phải tại cậu ta. Chẳng phải vẫn còn khảo hạch hàng tháng đó sao? Chi bằng đợi nửa tháng sau, cậu ta không thông qua thì hãy khai trừ?"
Ngu Ngưng im lặng nhìn hắn một hồi rồi nói: “Được, nửa tháng sau không thông qua thì khai trừ”.
Diệp Quân gật đầu, nói với Phó Cát: “Cố gắng lên nhé”.
Phó Cát cảm kích hành lễ với hắn: “Đa tạ huynh đài”.
Ngu Ngưng hỏi Diệp Quân: “Kiếm ý của ngươi đâu?"
Diệp Quân: “Chưa lĩnh ngộ được”.
Các kiếm tu khác ngẩn ra.
Chưa lĩnh ngộ được?
An Mộc Cẩn ngạc nhiên, chần chừ hỏi: “Diệp huynh chắc chứ?"
Diệp Quân cười: “Chắc”.
Sắc mặt An Mộc Cẩn trở nên kỳ lạ.
Ngu Ngưng hỏi: “Ngươi chưa lĩnh ngộ hay không muốn bại lộ?"
Diệp Quân chỉ cười không nói.
Ngu Ngưng nhìn hắn: “Tan học!"
Rồi lập tức bỏ đi.
An Mộc Cẩn cười nói: “Chúng ta trở về rồi nói chuyện”.
Y xoay người đi với một nhóm kiếm tu đi theo.
Chỉ còn lại Diệp Quân và Phó Cát. Người sau lập tức hành lễ với hắn: “Đa- đa tạ Diệp huynh”.
Diệp Quân chỉ cười: “Ta thấy kiếm ý của ngươi rất tốt nhưng lại không kiên định, vì sao?"
Phó Cát ngẩn ra, rồi chỉ lắc đầu không nói.