Ầm!
Tuy Diệp Quân phản ứng nhanh nhưng kiếm kỹ kia lại bao trùm quá rộng, vẫn thiêu rụi cánh tay trái hắn.
Hắn vội vàng bật dậy, phát hiện một cụm linh khí xuất hiện trong cơ thể thì lập tức dùng nó để đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên.
Cô gái thấy vậy thì bất ngờ rồi vung tay. Thanh kiếm dưới đất hóa thành tia lửa ập tới.
Diệp Quân không tiếp tục liều mạng mà lùi về sau tránh đi, sau đó tung người lên trời chạy trốn.
Advertisement
Cô gái không đuổi theo thì chỉ nhắm mắt lại tại chỗ. Thanh kiếm trong tay chợt run lên, cô ấy biến mất.
Thuấn Không Nhất Kiếm!
Nếu tu luyện đến mức cao nhất, kiếm kỹ này có thể lợi dụng không gian để đưa kiếm khí ập đến ngay trước mặt địch nhân một cách bất ngờ.
Nó là kiếm kỹ cấp Thiên đứng đầu Kiếm Tông ở Thanh Châu, càng là thứ Kiếm Chủ Nhân Gian năm xưa từng tu luyện khi còn ở Thương Kiếm Tông.
Advertisement
Bên kia, Diệp Quân như cảm nhận được điều gì mà biến sắc, khi xoay người lại thì thấy thời không nứt vỡ, một thanh kiếm lao ra.
Hắn chỉ biết giật mình khi thấy đối phương còn có chiêu này. Kiếm nhanh nhưng hắn cũng không chậm, trước khi bị nó đâm vào trán thì đã dùng nhánh cây chạm vào mũi kiếm.
Uỳnh!
Sức mạnh bên trong thanh kiếm bị hóa giải đến bảy, tám phần.
Nhưng Diệp Quân cũng không dám ăn trọn hai phần còn lại mà lăn người né đi.
Nào ngờ cô gái lại xuất hiện trước mặt hắn.
Cô ấy vô cùng khiếp sợ khi thấy người này chỉ mới đến Tiên Thiên mà kiếm kỹ của cô ấy đã tu được Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, làm sao hắn tránh được?
Diệp Quân không thể ngự kiếm nên biết mình có chạy cũng không thoát.
Hắn chỉ nói: “Cô nương, ban nãy ta bị truyền tống đến nơi đó, không hề có ý khinh bạc cô nương, thật sự chỉ là hiểu lầm”.
Cô gái hỏi lại: “Ngươi tên gì?"
Diệp Quân thở phào trong lòng: “Diệp Dương”.
Cô gái nhíu mày: “Nhà họ Diệp ở Thanh Châu?"
Diệp Quân lắc đầu.
Cô gái quan sát hắn một hồi: “Ban nãy ngươi đã thấy gì?"
Diệp Quân đáp ngay: “Không thấy gì hết, khi ấy ta còn chóng mặt hoa mắt vì bị truyền tống”.
Nhưng cô gái vẫn nhìn hắn chằm chặp.
Diệp Quân đành âm thầm phòng bị.
Bỗng đối phương thốt lên: “Ta sẽ nhớ kỹ ngươi”.
Rồi ngự kiếm biến mất ở chân trời.
Để lại Diệp Quân thở dài thườn thượt, thầm hỏi Tiểu Ái số 9 bị điên rồi à?
Mà lại chơi cái trò này.
Suýt nữa thì bị nó hại toi mạng!
Hắn nghỉ ngơi một hồi rồi đi về cùng phía với cô gái ban nãy. Cô ấy xem ra đến từ Kiếm Tông, chỉ cần đi theo chắc chắn sẽ đến được đó.
Hắn chạy một hồi thì đến được đỉnh núi, nào ngờ nheo mắt nhìn ra xa vẫn chỉ thấy toàn núi là núi.
Làm hắn suýt thì phát điên.
Đờ cờ mờ nó!
Ta bảo mi đưa ta tới chỗ nào vắng vẻ, chứ không phải nơi khỉ ho cò gáy này!