Hai mắt Diệp Quân trợn to: “Hai viên linh tinh? Không phải là năm mươi viên bạc sao?”
Trước khi đến đây, hắn đã hỏi thăm thành Thanh Châu, mua một con ngựa chỉ cần năm mươi viên bạc.
Tên quản sự bình tĩnh nói: “Ở đâu có ngựa năm mươi viên bạc thì đến đó mua, ở đây không có”.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại: “Các ngươi xấu xa quá rồi đấy”.
Quản sự khẽ cau mày: “Chẳng lẽ không phải do ngươi quá nghèo sao?”
Diệp Quân "...”
Tên quản sự xua tay, không nhịn được nói: “Không mua thì đi nhanh lên, đừng quấy rầy bọn ta làm ăn”.
Diệp Quân yên lặng.
Hai viên linh tinh.
Hắn bây giờ chỉ còn hai viên linh tinh, nếu dùng để mua ngựa, sau này ăn cái gì? Mẹ kiếp.
Hắn không ngờ rằng, một con ngựa đi từ đây đến thành Thanh Châu lại đắt như vậy, quá đáng thật.
Nhưng hắn vẫn cắn răng mua.
Không còn cách nào khác, từ đây đến Kiếm Tông nếu không cưỡi ngựa, thì sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Cùng lắm thì sau khi đến Kiếm Tông sẽ giết ngựa để ăn thịt.
Cứ như vậy, Diệp Quân giao ra hai viên linh tinh còn sót lại trong người, sau đó dắt con ngựa màu nâu ra khỏi quán, sau khi đi ra ngoài, Diệp Quân không kiềm chế được tức giận nói: "Đúng là ăn cướp! Đúng là đại gian thương, táng tận lương tâm, vô nhân tính... không phải con người!"
Lúc này, ông lão bên cạnh hắn đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Diệp Quân, khẽ nói: “Tiểu huynh đệ, cẩn thận lời nói!”
Diệp Quân vẫn đang tức giận: “Ông lão, ông xem, con ngựa này lại có giá hai viên linh tinh, ông nói thử xem, bọn họ như vậy có phải táng tận lương tâm, vô nhân tính hay không? Không biết lòng dạ ông chủ của bọn họ làm bằng gì, ép giá quá đáng như vậy, không sợ sét đánh sao? Đúng là vô nhân đạo...”
Ông lão vội nói: “Tiểu huynh đệ, cẩn thận họa từ miệng mà ra! Quán này do Tiên Bảo Các mở, ông chủ của bọn họ là viện trưởng hiện nay đấy!”
Khuôn mặt Diệp Quân lập tức cứng đờ.
Tiểu Tháp: “Diệp Quân không nói nữa à?”
Hóa ra gian thương là mình!
Tay trái hắn nắm tay Dương Dĩ An, tay phải dắt ngựa, rồi bước ra ngoài.
Dương Dĩ An hơi tức giận: "Thật quá đáng, muội chưa bao giờ thấy ai ép giá quá đáng như vậy ...”
Diệp Quân vội nói: "Thôi, quên đi, chúng ta tha cho hắn đi”.
Tiểu Tháp: “Vốn dĩ còn muốn mua chút lương khô, nhưng bây giờ, một cọng tóc cũng không mua nổi nữa rồi”.
Còn vấn đề an toàn thì Diệp Quân cũng không lo lắng, đây là địa bàn của Kiếm Tông, ai dám gây náo loạn ở đây?
Sau khi rời thành, hai người cùng nhau cưỡi ngựa đi về hướng Kiếm Tông.
Trên lưng ngựa, Diệp Quân tiếp tục dạy Dương Dĩ An học bài.
Sáng sớm không ăn cũng chịu được.
Buổi trưa không ăn vẫn chịu được.
Buổi tối không ăn...
Khi màn đêm buông xuống, bụng của cả Diệp Quân và Dương Dĩ An đều bắt đầu cồn cào.
Diệp Quân nhìn dưới háng ngựa, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.
Dương Dĩ An đột nhiên chỉ vào nơi xa: "Huynh nhìn kìa”.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy cách đó không xa một căn nhà cũ nát, trông có vẻ hoang tàn.
Diệp Quân nhìn sắc trời, trời cũng tối đen như mực, vì thế hắn cười nói: “Vậy tối nay chúng ta qua đêm ở đây”.
Dứt lời, hắn cưỡi ngựa đi đến căn nhà cũ nát đó, hình như đã bỏ hoang rất lâu, khắp nơi đầu là cỏ dại và mạng nhện.
Cộng thêm sắc trời tối đen, nhìn ngôi nhà cũ này lại thấy có vài người.
Dương Dĩ An hiển nhiên hơi sợ hãi, cô bé vội vàng nắm tay Diệp Quân, dựa sát vào hắn.
Diệp Quân cười nói: “Sợ quỷ à?”