Cô bé chần chừ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Giữ lại một chút để ngày mai ăn nhé”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói xong hắn và cô bé gói phần còn lại vào.
Diệp Quân lại cười: “Tặng cho muội một món quà”.
Cô bé thắc mắc.
Diệp Quân lấy hai cuốn sách cổ từ trong ngực ra, đưa cho cô bé, cười nói: “Tặng muội đấy”.
Mắt cô bé lập tức sáng lên: “Sách?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Cô bé nhanh chóng cầm lấy hai cuốn sách cổ, Diệp Quân cười nhẹ: “Hai cuốn sách này có tên là ‘Thuyền đêm’ và ‘Chuyện đêm khuya bên bếp lò’. Trước đây ta từng đọc, thời gian này buổi tối ta viết lại dựa theo trí nhớ, trong đó có rất nhiều kiến thức thú vị, ta nghĩ muội sẽ thích”.
Cô bé hơi giật mình, nhìn Diệp Quân: “Ngươi chép cho ta ư?”
Advertisement
Diệp Quân cười: “Coi như là vậy đi!”
Cô bé nhìn hắn không nói gì.
Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”
Cô bé hơi cúi đầu, không nói gì.
Diệp Quân cười bảo: “Có lẽ ta sắp phải rời khỏi đây rồi”.
Cô bé ngẩng đầu nhìn: “Rời khỏi đây?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn đến Kiếm Tông, muội có biết Kiếm Tông không?”
Cô bé khẽ gật đầu: “Ta biết, có phải ngươi muốn trở thành kiếm tu không?”
Diệp Quân cười: “Đúng thế, ta muốn trở thành kiếm tu, kiếm tu mạnh nhất… mạnh thứ sáu từ trước đến nay, ha ha!”
Cô bé chớp mắt: “Vì sao không phải là người mạnh nhất?”
Diệp Quân khẽ thở dài: “Khó chứ sao!”
Nói rồi hắn nhìn cô bé, cười hỏi: “Muội thì sao? Muội có mục tiêu hay mơ ước gì không?”
Cô bé im lặng.
Diệp Quân cười bảo: “Không muốn nói cũng không sao”.
Cô bé chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Quân, nhẹ giọng nói: “Ta muốn đọc sách, đọc thật nhiều sách…”
Diệp Quân hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cô bé hơi cúi đầu, im lặng hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Ta muốn gặp Viện trưởng”.
Diệp Quân sững sờ: “Gặp Viện trưởng?”
Cô bé gật đầu.
Diệp Quân tò mò: “Vì sao vậy?”
Cô bé nhẹ nhàng nói: “Ta nghe nói Viện trưởng không gì không làm được… Ta muốn gặp lại cha mẹ ta…”
Diệp Quân do dự một lúc rồi bảo: “Nghịch chuyển Quang Âm… Viện trưởng hiện giờ không thể làm được…”
“Ngươi nói bậy!”
Cô bé đột nhiên trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Viện trưởng nhất định có thể làm được, ngài ấy nhất định có thể, ta đã nghe nói rồi, ngài ấy còn từng khiến người chết sống lại…”
Diệp Quân khẽ nói: “Có lẽ đó không phải ngài ấy, mà là người nhà của ngài ấy…”
“Vớ vẩn! Linh tinh!”
Cô bé đột nhiên đẩy Diệp Quân, tức giận nói: “Đi đi, ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, ngươi đi đi…”
Cô bé rất kích động, cũng rất tức giận, không ngừng đẩy Diệp Quân, không biết nước mắt đã trào ra từ lúc nào.
Diệp Quân bỗng nắm tay cô bé, khẽ nói: “Đó là lỗi của ta”.
Cô bé nhìn Diệp Quân, không đẩy tiếp nữa, im lặng rơi nước mắt.