Ngày hôm nay Diệp Quân rất vui mừng, bởi vì hắn được giao dọn dẹp sân của cha mình.
Mặc dù Kiếm Chủ Nhân Gian chưa bao giờ trở lại nhà họ Diệp, nhưng bao nhiêu năm nay nhà họ Diệp vẫn luôn để trống sân đó, và mỗi ngày đều cử người đến quét dọn.
Sau khi Diệp Quân vào sân, từng cảnh tượng chợt hiện lên trong đầu.
Năm xưa khi hắn đến đây, đã gặp Diệp Linh cô cô.
Diệp Quân nhìn hai bức tượng người gỗ trước mặt mà nở nụ cười, nhưng hắn không đến gần chỉ nhìn từ xa, bởi vì hắn không chắc Diệp Linh cô cô có thể cảm ứng được mình hay không.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Bây giờ nhớ lại đúng là khi xưa cha ngươi khá khó khăn, nhà họ Diệp lúc ấy không như nhà họ Diệp mà ngươi ở, sau khi cha ngươi thể hiện tài năng và thực lực thì lại bị nghi ngờ và đàn áp… Hắn thật sự không có chút tình cảm nào với nhà họ Diệp, haiz. Sở dĩ Diệp Linh cô cô của ngươi nhớ nhung nơi này có lẽ là vì cô ấy đã từng sống với cha ngươi ở đây rất nhiều năm”.
Diệp Quân mỉm cười: “Lần trước khi gặp Diệp Linh cô cô, bà ấy đã vui hơn chút rồi”.
Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Diệp Linh cô cô của ngươi rất tốt bụng”.
Diệp Quân khẽ mỉm cười, đang định lên tiếng thì lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, hắn vội vàng cầm khăn lên, bắt đầu nhẹ nhàng lau chiếc ghế gỗ trước mặt.
Lúc này có một cô gái bước vào.
Chính là Diệp Trúc Tân.
Nhìn thấy Diệp Trúc Tân, Diệp Quân cúi chào, định lui đi.
Diệp Trúc Tân bỗng gọi: “Khoan đã”.
Diệp Quân hơi sửng sốt, cũng hơi nghi hoặc, nhưng vẫn dừng lại.
Diệp Trúc Tân nhìn Diệp Quân: “Ngươi mới tới à?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng thưa Thiếu tộc trưởng”.
Diệp Trúc Tân nói: “Ngẩng đầu lên”.
Khóe mắt Diệp Quân hơi giật giật, nhưng hắn vẫn giữ bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Diệp Trúc Tân, cô ấy nhìn hắn một lúc rồi cười bảo: “Ngươi lui xuống đi”.
Diệp Quân cúi đầu hành lễ rồi lui đi.
Sau khi Diệp Quân rời đi, Diệp Trúc Tân nhìn hai tượng người bằng gỗ cách đó không xa, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Đã nhiều năm như vậy rồi, nhà họ Diệp vẫn luôn hối hận vì chuyện của Kiếm Chủ Nhân Gian, cũng chính từ sau chuyện đó, nhà họ Diệp luôn cực kỳ thận trọng, nhất là đối với các đệ tử trong tộc.
Một lúc sau, Diệp Trúc Tân ra khỏi phòng, đi ra ngoài sân: “A Ông thúc”.
Một ông lão xuất hiện bên cạnh Diệp Trúc Tân.
Diệp Trúc Tân hỏi: “Thanh niên vừa rồi có lai lịch thế nào?”
Ông lão hơi giật mình, sau đó đáp: “Có lẽ chỉ là một thanh niên bình thường”.
Diệp Trúc Tân khẽ cau mày: “Thanh niên bình thường?”
Ông lão hỏi: “Ý của Thiếu tộc trưởng là gì ạ?”
Diệp Trúc Tân bình tĩnh nói: “Gia đinh bình thường khi nhìn thấy ta đều sẽ hơi khẩn trương, nhưng khi hắn nhìn ta lại điềm nhiên như thường, đối đáp ung dung… Điều tra đi, nếu từng làm chuyện ác thì đuổi khỏi nhà họ Diệp, đưa đến Cảnh Điện Ti cho họ xử lý. Nếu chưa làm chuyện ác thì đào tạo cho tốt”.
Ông lão hành lễ nói: “Rõ”.
Diệp Trúc Tân gật đầu, không nói gì nữa, quay người rời đi.
Sau khi Diệp Quân ra khỏi viện mới thầm thở phào, may mà cô nhóc này không nhận ra hắn, nhưng cũng phải thôi, đừng nói là cô nhóc này, dáng vẻ hiện giờ của hắn, sợ rằng đến Tiểu Ca cũng không nhận ra được.
Là do hắn nghĩ nhiều quá thôi!
Diệp Quân lắc đầu, mỉm cười rồi quay lại làm việc.
Mà A Ông kia lại tới bên Diệp Trúc Tân một lần nữa, ông ta run rẩy nói: “Lai lịch của thanh niên đó hơi bất thường”.
Diệp Trúc Tân nhíu mày: “Lai lịch bất thường?”
A Ông gật đầu: “Hắn không có hộ khẩu, không có lý lịch thân phận, từng cướp bánh bao của người khác cùng với một cô bé lang thang”.
Diệp Trúc Tân sửng sốt: “Cướp bánh bao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!