Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hậu Duệ Kiếm Thần - Nhất Kiếm Phá Thiên - Diệp Quân (FULL)

 

Nghĩ đến đây Diệp Quân thở dài, mình muốn thiết lập một trật tự công bằng, suy nghĩ này không sai, sai ở chỗ mình vẫn chưa làm tốt.  

 

Diệp Quân quay đầu nhìn Tịnh tông chủ bên cạnh, khuôn mặt Tịnh tông chủ không chút cảm xúc.  

 

Diệp Quân thu lại ánh mắt, hắn nhìn ông cháu Dương Cập trong điện, sau đó lại nhìn Phương Ngự đã quay về trong điện của mình.  

 

Phương Ngự vừa về đến điện của mình, một ông lão chạy vào.  

 

Nhìn thấy ông lão, Phương Ngự hơi ngạc nhiên: “Tộc trưởng?”  

 

Người đến chính là tộc trưởng nhà họ Phương, Phương Đình.  

 

Sắc mặt Phương Đình rất khó coi: “Tiểu Ngự, rốt cuộc chuyện là thế nào? Chuyện là sao?”  

 

Nghe Phương Ngự nói xong, Phương Đình sững sờ hồi lâu, một lúc sau mới thở dài: “Thì ra là thế, thảo nào…”  

 

Phương Ngự hơi khó hiểu: “Tộc trưởng, sao thế ạ?”  

 

Phương Đình lại thở dài: “Cách đây không lâu, viện Xét Duyệt bỗng nói với bọn ta là nhà của chúng ta đã không qua xét duyệt, chúng ta không được phép ở đó nữa… Không chỉ vậy, hai vị trí học nhập của Phương Vân và Phương Lăng cũng đã bị từ chối, nói là chúng không đủ điều kiện để tuyển thẳng, còn…”  

 

Nói đến đây ông ta muốn nói lại thôi.  

 

Phương Ngự có cảm giác không lành hỏi: “Sao thế ạ?”  

 

Phương Đình thấp giọng nói: “Nhà họ Nhạc đến hủy hôn”.  

 

Phương Ngự sửng sốt: “Hủy hôn?”  

 

Phương Đình gật đầu, sắc mặt khó coi: “Tất cả dấu hiệu đều cho thấy cậu đắc tội với ai đó, hơn nữa còn không phải là người tầm thường, bây giờ họ đều không dám đến gần nhà họ Phương, e bị liên lụy…”  

 

Phương Ngự trầm giọng nói: “Tộc trưởng, ta xin lỗi”.  

 

Phương Đình do dự một lúc, sau đó thở dài: “Bọn họ muốn lôi kéo quan hệ với cậu, dù sao cậu cũng là người từng gặp được viện trưởng, nếu cậu có thể trở thành người của bọn họ, dĩ nhiên là chuyện tốt với họ, mà cậu lại từ chối”.   

 

Nói đến đây, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ phức tạp: “Tiểu Ngự, cậu phải biết mặc dù cậu đã từng gặp viện trưởng, nhưng đối với họ, cũng chỉ là gặp một lần, họ sẽ không cho rằng cậu và viện trưởng là huynh đệ, cậu hiểu điều này chứ?”  

 

Phương Ngự gật đầu: “Ta hiểu”.  

 

Phương Đình hơi khó hiểu: “Vậy tại sao cậu còn muốn làm thế?”  

 

Phương Ngự im lặng.  

 

Phương Đình lại nói: “Tiểu Ngự, chắc cậu cũng biết lần này là một cơ hội lớn để nhà họ Phương chúng ta vực dậy, có thể nói là cơ hội ngàn năm hiếm gặp, chỉ cần nắm lấy được cơ hội này, nhà họ Phương chúng ta có thể vươn lên, có thể trở thành gia tộc lớn, thế hệ tiếp theo của cậu cũng sẽ có thể có được nhiều cơ hội hơn… Điều này có thể thay đổi cơ hội của cả gia tộc chúng ta, cậu… biết không?”  

Nói đến cuối, giọng ông ta hơi run, còn xen lẫn chút tức giận.  

 

 

Phương Ngự khẽ nói: “Ta biết cả”.  

 

 

Mắt Phương Đình hơi đo đỏ: “Vậy tại sao cậu còn muốn làm thế?”  

 

 

Phương Ngự nhìn Phương Đình: “Tộc trưởng, ông còn nhớ lần đầu tiên ta tham gia khảo sát Quan Huyên Vệ không? Khi đó, với thực lực của ta, vốn dĩ ta có thể vào đó nhưng kết quả thì sao? Ta phải nhường đường cho người khác, bởi vì những chỗ đó đã có người khác giành trước trong nội bộ rồi, ông có biết lúc đó ta tuyệt vọng đến mức nào không? Ta có năng lực, tại sao không thể vào được? Chỉ vì ta không có quan hệ? Chỉ vì không có quan hệ nên kết cục như vậy hả?”  

 

 

Nói rồi gã lắc đầu, chậm rãi siết chặt hai tay: “Tộc trưởng, sau này ta được nhận vào Quan Huyên Vệ là nhờ viện trưởng đã cho ta một cơ hội, một cơ hội công bằng, hôm đó lúc huynh ấy ngồi trước cửa điện Quan Huyên nói chuyện với ta, huynh ấy vỗ vai ta nói rằng: Phương huynh, chúng ta đều phải cố gắng, chúng ta không nên để các tu sĩ thế hệ trẻ vũ trụ Quan Huyên đánh mất hy vọng với tương lai…”   

 

 

“Ngu ngốc!”  

 

 

Hai mắt Phương Đình đỏ hoe, đau lòng nói: “Tiểu Ngự, cậu thật sự rất ngu ngốc, cậu nghĩ viện trưởng coi cậu là huynh đệ thật sao? Cậu sai rồi, một nhân vật cấp cao như viện trưởng có thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với cậu, thậm chí xưng huynh gọi đệ với cậu, nhưng cậu không nên coi mình và viện trưởng là huynh đệ. Cậu thử nghĩ xem cậu không có tài, không có thế gia và tông môn lớn mạnh, cũng không thể mang lại lợi ích gì cho viện trưởng, sao huynh ấy có thể xưng huynh gọi đệ với cậu? Tại sao ngay cả đạo lý đơn giản như vậy mà cậu cũng không nhìn thấu hả?”    

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!