Đây là trưởng lão ngoại vệ thành Quan Huyên, có thể nói là một câu nói có thể dễ dàng hủy diệt một thế gia tông môn cấp trung, bao gồm cả nhà họ Phương trước kia của gã.
Phương Ngự ngạc nhiên nhìn Cam Tiếu trước mặt: “Cam trưởng lão, đây…”
Cam Tiếu nhìn Phương Ngự, cười nói: “Tuổi trẻ tài cao quả là không sai, thảo nào viện trưởng xem trọng ngươi đến thế… À phải rồi, xét thấy nhà họ Phương ở Ung Châu xa nơi này, bọn ta đã xin phép thư viện để nhà họ Phương dời cả nhà đến thành Quan Huyên, đã chọn xong nhà, ở bên cạnh gia tộc Nam Ly, đến lúc đó ngươi viết một lá thư bảo cả gia tộc họ Phương đến đây là được. Còn nữa, tổng viện thư viện đã dặn dò, năm nay có ba người nhà họ Phương được tuyển thẳng, còn để ai trong nhà họ Phương ngươi lên thì do ngươi quyết định. Ngươi yên tâm, bên trên sẽ sắp xếp hợp tình hợp lý, sẽ không để ai nắm thóp được, ngươi cũng biết gần đây rất nghiêm…”
Nghe Cam Tiếu nói vậy, Tịnh tông chủ quay đầu lại nhìn Diệp Quân, ánh mắt Diệp Quân vẫn bình tĩnh, không nói gì, hắn đã mơ hồ hiểu được ý đồ của Tịnh tông chủ.
Bên trong điện.
Advertisement
Phương Ngự vẫn bình tĩnh, đương nhiên gã hiểu rõ tại sao lại như thế.
Viện trưởng!
Nghĩ đến đây, đôi mắt gã hiện lên vẻ vô cùng phức tạp.
Khi Cam Tiếu nhìn Phương Ngự trước mặt, trong lòng ông ta cũng hơi bùi ngùi.
Thanh niên trẻ trước mặt này gia nhập ngoại vệ Quan Huyên chỉ chưa đầy nửa tháng đã từ một quân lính nhỏ bé trở thành Nhất thống lĩnh, có thể nói là nhanh nhất kể từ khi thư viện Quan Huyên Vệ được thành lập đến nay, nhanh đến mức khiến người ta phẫn nộ.
Phải biết rằng, sau khi Cam Tiếu gia nhập Quan Huyên Vệ, ông ta phải mất trọn mười năm để leo từ cấp thấp nhất lên vị trí Nhất thống lĩnh này.
Mà thanh niên này chỉ dùng chưa tới nửa tháng, vả lại, chẳng bao lâu nữa, chắc hẳn ông ta sẽ bị chuyển đi để nhường chỗ lại cho gã.
Đáng sợ nhất là gia tộc của thanh niên này, phải biết rằng một gia tộc ở nơi nhỏ bé như Ung Châu, nếu muốn vào được thành Quan Huyên và có chỗ đứng ở đó thì cần phải có mười mấy thế hệ cùng nhau phấn đấu, hơn nữa còn chưa chắc có thể làm được, trừ khi nhận được sự giúp đỡ của quý nhân hoặc xuất hiện thiên tài yêu nghiệt tuyệt thế.
Thế mà thanh niên này chỉ cần trò chuyện và uống rượu cùng viện trưởng một ngày, nhà họ Phương đã có thể lên như diều gặp gió.
Hơn nữa, đây có thể chỉ là bắt đầu.
Đã là người được viện trưởng coi trọng, cho dù ông ta không cố ý sắp xếp đi nữa thì những người ở bên dưới sao có thể không biết điều chứ?
Một người mới toanh vừa được bổ nhiệm sẽ từ từ được nâng cao.
Sau khi Cam Tiếu rời khỏi chính điện, một ông lão ở phía xa từ từ đi tới, trên ngực trái của ông lão ấy có chữ ‘Tiên’.
Tiên Bảo Các!
Một nụ cười xuất hiện trên mặt Cam Tiếu: “Hồng quản sự”.
Hồng quản sự!
Tiên Bảo Các ở thành Quan Huyên có mười hai quản sự, mỗi người trong mười hai quản sự này đều có quyền thế ngút trời, bởi vì ở Tiên Bảo Các này, ngoại trừ các trưởng lão ra thì họ là những người có quyền lực nhất. Hồng quản sự ở trước mặt này là một trong mười hai quản sự có quyền thế nhất chỉ đứng sau Ngao Vân quản sự của tộc Thiên Long, bởi vì ông ta đã được Tần Phong đề bạt thăng chức.
Tần phong là người như thế nào chứ?
Đó là trưởng lão trẻ tuổi nhất trong các trưởng lão ở Tiên Bảo Các, còn có mối quan hệ không tầm thường với viện trưởng!
Nhìn thấy Cam Tiếu, Hồng quản sự gật đầu: “Cam trưởng lão, Phương công tử có ở đây không?”
Cam Tiếu cười nói: “Đang ở bên trong”.
Hồng quản sự mỉm cười nói: “Quay về rồi nói chuyện sau”.
Dứt lời, ông ta đi vào trong chính điện.
Cam Tiếu nhìn tấm thiệp mời trong tay Hồng quản sự, ông ta im lặng một lúc rồi lắc đầu cười, nơi đáy mắt lóe lên vẻ phức tạp.
Có rất nhiều người, phấn đấu cả đời, nỗ lực cả đời cũng không bằng một câu nói hay thậm chí chỉ là một ánh mắt của một vài người.
Chỉ cần một ánh mắt đã có thể thay đổi số phận của ngươi và cả gia đình của ngươi.
Cam Tiếu lặng lẽ thở dài, đi về nơi xa.
Tiếp theo, ông ta phải chuẩn bị về hưu rồi.