Diệp Quân cũng không đắn đo quá lâu, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa kiếm Thanh Huyên cho Phục Võ: “Thích thì tặng cô đấy”.
Phục Võ ngạc nhiên nhìn hắn.
Diệp Quân cười hỏi: “Sao vậy?”
Phục Võ không nhận lấy kiếm mà nhìn Diệp Quân chăm chú.
Diệp Quân đưa tay xoa đầu cô ấy, cười nói: “Không phải đang đùa với cô đâu, nếu cô thích thì cứ lấy đi”.
Phục Võ hỏi: “Vì sao?”
Diệp Quân cười nói: “Làm gì có nhiều vì sao như thế chứ?”
Phục Võ nghiêm túc nói: “Dù gì cũng phải có một lý do chứ”.
Diệp Quân cười khẽ: “Ta còn chưa nghĩ ra, đợi ta nghĩ ra rồi sẽ nói với cô, được chứ?”
Phục Võ im lặng một lúc lâu, sau đó cô ấy trả kiếm cho Diệp Quân.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sao lại không lấy?”
Phục Võ nhìn hắn: “Ta vẫn chưa nghĩ ra, đợi ta nghĩ ra rồi lại nói với ngươi, được chứ?”
Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.
Phục Võ đột nhiên đưa tay, Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ.
Phục Võ nói: “Quả hồ lô”.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó đưa một ít kẹo hồ lô cho cô ấy, dường như nghĩ đến điều gì, hắn lại lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Phục Võ.
Phục Võ tỏ vẻ nghi ngờ.
Diệp Quân cười nói: “Bên trong có một vài món đồ chơi của hệ Ngân Hà, cô giữ lấy đi”.
Phục Võ cũng không từ chối, cô ấy nhận lấy nhẫn không gian.
Diệp Quân nhìn một vòng xung quanh, sau đó cười nói: “Tiễn đến đây thôi”.
Phục Võ gật đầu.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó xoay người rời đi.
Phục Võ vẫn chưa rời đi mà nhìn chằm chằm Diệp Quân, mãi đến khi hắn biến mất trong tinh hà xa xôi, cô ấy mới thu hồi tầm mắt, nét mặt cô ấy hơi u ám, sau khi im lặng một lúc lâu, trong mắt cô ấy lóe lên cảm xúc phức tạp, sau đó cô ấy nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay, xem một lượt nhẫn không gian, cuối cùng cô ấy lấy một tấm khăn che mặt màu trắng ra, sờ nhẹ, rất mềm mại, chỉ là khăn che mặt bình thường, không có chút chức năng nào.
Cô ấy im lặng cất đi, đang muốn tiếp tục tìm kiếm thứ gì mới mẻ thì thời không phía xa đột nhiên sôi trào.
Phục Võ cất nhẫn không gian đi, cô ấy đưa mắt nhìn về phía xa, ngay sau đó, tấm chắn thời không phía xa chợt tách ra hai bên, sau đó một người phụ nữ chậm rãi bước ra.
Thấy người này, Phục Võ sa sầm mặt.
Người đó chính là Tư Oánh!
Mà bên cạnh Tư Oánh còn có một người phụ nữ váy xanh đi theo, người phụ nữ này chính là Thanh Từ, sau lưng họ còn có một nhóm cao thủ của nền văn minh Thiên Hành.
Tư Oánh nhìn chằm chằm Phục Võ bằng ánh mắt lạnh như băng: “Hắn ta đâu?”
Phục Võ trầm giọng nói: “Tư Oánh, hắn đã rời đi rồi, chuyện này dừng lại ở đây được chứ?”
Nét mặt Tư Oánh không chút cảm xúc: “Không được”.
Phục Võ nhất thời hơi tức giận: “Ngươi có thể chín chắn giống ta chút được không? Đừng có bướng bỉnh mãi như thế”.
Tư Oánh lạnh lùng nhìn cô ấy, sau đó nói: “Đi giết người đàn ông đó”.
Mấy người nhóm Thanh Từ bên cạnh bà ta đang muốn đuổi theo.
Thì Phục Võ chợt nổi giận: “Láo xược!”
Những người này đều bị khí thế của Phục Võ làm sợ hãi.
Tư Oánh cười khẩy: “Phục Võ, quả nhiên ngươi thích người đàn ông ngoại tộc kia”.
Trong lúc chờ đợi, bạn có thể đọc truyện khác hoặc Tham gia Facebook Group: Đọc truyện miễn phí mãi mãi để trò chuyện vui vẻ nha !.Tiếp tục ủng hộ truyenazzmoi.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !