Diệp Quân cười bảo: “Về đi”.
Phục Võ ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Bây giờ ngươi vẫn đang bị thương rất nghiêm trọng, nếu gặp phải nguy hiểm...”
Diệp Quân ngắt lời cô ấy: “Ta kéo dài tí là được”.
Phục Võ hơi nghi ngờ: “Kéo dài?”
Diệp Quân cười to giải thích: “Theo cách nói của hệ Ngân Hà là trốn”.
Advertisement
Phục Võ ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta đưa ngươi đến một nơi an toàn hơn”.
Diệp Quân nhìn xung quanh: “Nơi này không an toàn à?”
Phục Võ gật đầu: “Nơi này vẫn đang nằm trong nền văn minh Thiên Hành, nếu để người khác nhìn thấy ngươi lúc này thì ngươi sẽ bị bọn họ đánh chết đấy”.
Nói xong, cô ấy kéo lấy cánh tay của Diệp Quân, dẫn theo hắn biến mất khỏi nơi này.
Advertisement
Không lâu sau đó, cô ấy dẫn Diệp Quân tới một vùng tinh không.
Ngân hà sáng chói, vô biên vô tận.
Hai người chậm rãi bước đi ở bên trong, Diệp Quân nhìn về phía xa, cuối tầm mắt là biển sao vô biên vô tận, hoàn toàn không thấy được điểm cuối.
Lúc này, một cảm giác nhỏ bé chợt xuất hiện.
Trong vũ trụ vô cùng vô tận này, con người thật sự quá tầm thường.
Lúc này, Phục Võ chợt ngâm nga, giọng của cô ấy nhẹ nhàng như nước, nghe rất hay.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Phục Võ, Phục Võ nhất thời đỏ mặt, không ngâm nga nữa.
Diệp Quân cười hỏi: “Đó là bài hát ở nền văn minh Thiên Hành à?”
Phục Võ gật đầu.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Hệ Ngân Hà cũng có rất nhiều bài hát hay, cô có muốn nghe không?”
Phục Võ lập tức lắc đầu, nhưng sau đó cô ấy lại nói: “Ngươi... hát ta nghe thử”.
Diệp Quân bật cười, sau đó hát to: “Ôm lấy ta một lần... Ôm lấy ta...”
Bài hát ở hệ Ngân Hà luôn rất cởi mở, cũng rất to gan, việc này khiến Phục Võ chưa từng trải nghiệm thấy bất ngờ, cô ta đỏ mặt đấm một phát về phía Diệp Quân.
Oanh!
Diệp Quân bay thẳng ra xa...
Diệp Quân: “...”
Một lát sau, Diệp Quân ngồi trong tinh không im lặng không nói một lời, trong mũi vẫn có máu chảy ra.
Phục Võ ngồi bên cạnh hắn, im lặng liếm kẹo hồ lô.
Hai người đều im lặng.
Một lúc sau, Phục Võ đột nhiên nhỏ giọng nói gì đó.
Diệp Quân quay đầu nhìn cô ấy, Phục Võ đang cúi đầu liếm kẹo hồ lô, không nói gì cả.
Diệp Quân hỏi: “Cô vừa nói gì?”
Phục Võ cúi đầu im lặng một lúc lâu, sau đó lại nhỏ giọng nói gì đó, nhưng giọng nói nhỏ như mũi, thật sự khó nghe rõ được.
Diệp Quân không nhịn được truy hỏi: “Cô nói gì vậy?”
Phục Võ ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta tha thứ cho ngươi rồi”.
Diệp Quân trợn tròn mắt, hắn cho rằng mình nghe lầm, yết hầu lăn lên lộn xuống, sau đó cất lời: “Cô... tha thứ cho ta rồi á?”
Phục Võ gật đầu: “Đúng thế”.