Tư Oánh nhìn chằm chằm người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa, người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa cũng đang nhìn bà ta.
Ngay sau đó, Tư Oánh nhận lấy quả kia rồi nói: “Lần sau đừng như thế nữa, chúng ta không thể làm chuyện trái với Thần Pháp”.
Người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa cất lời: “Cảm ơn”.
Dứt lời, bà ta dẫn cả nhóm người rời đi.
Tư Oánh nhìn quả sinh mệnh Thiên Hành trong tay, sau một lúc im lặng, bà ta khẽ thở dài, sau đó đi tới trước cây sinh mệnh Thiên Hành. Bà ta mở lòng bàn tay, quả sinh mệnh Thiên Hành kia chậm rãi bay lên trên, cuối cùng quay lại vị trí ban đầu.
Lúc này, một người phụ nữ chợt xuất hiện sau lưng Tư Oánh, người phụ nữ trầm giọng nói: “Tư Oánh, ngươi dung túng cho bọn họ quá rồi. Đặc biệt là với tính cách đó của bà ta thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện”.
Tư Oánh nhìn người phụ nữ: “Thanh Từ, đều là tỷ muội, có thể xảy ra chuyện gì được?”
Người phụ nữ tên Thanh Từ bĩu môi: “Ngươi cứ chiều bà ta thôi!”
Tư Oánh mỉm cười, nhưng bà ta chợt nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nhíu mày: “Có gì đó không đúng, hôm qua bà ta mới đến đây, hôm nay lại đến nữa”.
Thanh Từ đang định đáp lời thì phía xa có một bé gái chạy tới, bé gái chỉ khoảng sáu bảy tuổi, mặc một cái váy màu trắng, cực kỳ đáng yêu.
Thấy bé gái, Thanh Từ vội vàng chạy tới ôm lấy cô bé, cười nói: “Thiên Vân, sao con lại đến đây?”
Bé gái tên Thiên Vân mở lòng bàn tay, một ngọn lửa bay lên cao từ trong lòng bàn tay của cô bé, cô bé chớp mắt, cất giọng hưng phấn: “Sư phụ, con cải tiến được lửa Thiên Hành rồi”.
Thấy cảnh này, Thanh Từ và Tư Oánh ở bên cạnh đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Thanh Từ xoa đầu Thiên Vân, cười nói: “Lợi hại, đúng là lợi hại”.
Được khen, Thiên Vân lập tức cười rất xán lạn.
Thanh Từ cười nói: “Đi, sư phụ dẫn con đi học”.
Thiên Vân gật đầu, sau đó xoay người rời đi cùng với Thanh Từ.
Tư Oánh nhìn Thiên Vân ở phía xa, khẽ nói: “Ưu tú...”
Sáng sớm, một tia sáng xuyên qua khe lá chiếu vào mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhíu mày, sau đó chậm rãi mở mắt ra, hơi chói mắt, vì thế hắn lại nhắm mắt lại.
Lúc này, người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa đi tới bên cạnh hắn, che chắn ánh mặt trời.
Diệp Quân mở mắt, cười nói: “Cô tên là gì?”
Người phụ nữ không trả lời mà lấy một quả ra đưa cho Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn quả kia, sau đó gạt cành cây trên người ra ngồi dậy, hắn nhận lấy cái quả kia, sau đó hỏi: “Cô lấy nó ở đâu thế?”
Đương nhiên hắn có thể nhìn ra cái quả này không tầm thường chút nào.
Người phụ nữ bình tĩnh nói: “Trộm đấy”.
Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.
Người phụ nữ ngồi bên cạnh hắn, nhặt một cành cây lên bẻ thành từng đoạn: “Ăn đi”.
Diệp Quân chần chừ một lát rồi nói: “Nếu bị bắt được thì hậu quả có nghiêm trọng không?”
Người phụ nữ trừng mắt nhìn hắn: “Dù sao cũng là ngươi ăn, có liên quan gì đến ta?”
Diệp Quân: “???”
Sau một lúc yên lặng, Diệp Quân cất lời: “Cảm ơn”.
Dứt lời, hắn bắt đầu ăn.
Người phụ nữ không nói gì mà nhẹ nhàng bẻ cành cây trong tay.
Diệp Quân chợt nói: “Ta cũng mời cô ăn quả”.
Người phụ nữ quay đầu nhìn hắn, Diệp Quân cười khẽ, sau đó mở lòng bàn tay, một xâu kẹo hồ lô xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa cho người phụ nữ.