Ông ta vươn tay. Động tác này khiến đất trời nhòe đi, thời không gần đó trở thành một lốc xoáy kỳ lạ, tất cả năng lượng trên đời đều biến chất.
Những người khác nhìn mà không hiểu gì.
Bỗng Đa Nguyên Đạo Đế quay sang nói với A Phu: “Ngươi giết cô ta đi”.
A Phu hành lễ thật sâu rồi bước vào lốc xoáy.
Cái quỷ gì vậy? Diệp Quân ngu người ra.
Bỗng Chủ nhân bút Đại Đạo và Vô Biên Chủ xuất hiện cạnh hắn. Người trước thấp giọng nói: “Ông ta đã nghịch chuyển thời gian và thời không. Người kia vừa mới trở về quá khứ để giết Phục Võ cô nương khi cô ấy còn chưa trưởng thành. Ngươi mau đi cứu người, ta sẽ giúp ngăn ông ta lại”.
Giết Phục Võ trong quá khứ?
Diệp Quân biến sắc, không kịp nghĩ ngợi gì mà cầm kiếm Thiên Hành xông vào lốc xoáy thời không.
Đa Nguyên Đạo Đế giơ tay lên muốn ngăn cản, nhưng Chủ nhân bút Đại Đạo đã vung tay đẩy lui sức mạnh của ông ta lại, để Diệp Quân thừa cơ chui tọt vào.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Chủ nhân bút Đại Đạo, cười nói: “Thú vị”.
Phục Võ đang đột phá thấy Diệp Quân lao vào lốc xoáy thì biến sắc, vừa định dừng lại thì bị Chủ nhân bút Đại Đạo ngăn cản: “Đó là thời không Tuế Nguyệt hoàn chỉnh, có một bản thể của cô ở trong. Cô bây giờ còn chưa thể cùng tồn tại với quá khứ của mình đâu, đi vào chỉ có chết thôi, cứ yên tâm đột phá đi...”
Nghe thấy lời nói của chủ nhân bút Đại Đạo, Phục Võ chợt sững người tại chỗ, cô ấy nhìn vòng xoáy thời không đã đóng lại ở phía xa, thật lâu sau trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, cô ấy từ từ nhắm mắt lại, tập trung đột phá.
Chủ nhân bút Đại Đạo dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên cau mày lại, nói thầm trong lòng: “Thực lực của tên này bây giờ sợ là không chịu được sự ăn mòn của sức mạnh Quang Âm… Cậu ta sẽ không chết ở đây chứ!”
Nói tới đây, sắc mặt ông ta tối sầm, mẹ kiếp, nếu tên này mà chết ở đây thì ông ta sẽ gặp rắc rối lớn.
Trong lúc chủ nhân bút Đại Đạo đang suy nghĩ, lúc này ánh mắt của cường giả tất cả các nền văn minh phía xa đều đang đổ dồn vào ông ta, mọi người đều thắc mắc ông ta là ai?
Đa Nguyên Đạo Đế quan sát chủ nhân bút Đại Đạo, cười hỏi: “Ngươi tên gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo dẹp mọi suy nghĩ, nhìn Đa Nguyên Đạo Đế mỉm cười đáp: “Chỉ là một cái tên thôi, không quan trọng”.
Đa Nguyên Đạo Đế bật cười: “Cũng đúng”.
Nói xong ông ta khẽ phất tay.
Trong phút chốc, chủ nhân bút Đại Đạo bị Quang Âm trường hà bao vây, giờ phút này ông ta đã không còn ở thời không hiện tại nữa.
Mọi người nhìn thấy cảnh này đều tỏ vẻ nghi hoặc.
Bởi vì họ không hiểu gì!
Những thủ đoạn này của Đa Nguyên Đạo Đế đã hoàn toàn vượt xa nhận thức của họ, tuy không hiểu nhưng họ biết là rất lợi hại.
Đúng lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên duỗi một ngón tay ra, gõ nhẹ, chỉ thấy thời không trước mặt ông ta nổi lên gợn sóng, sau đó vỡ tung như bong bóng. Chủ nhân bút Đại Đạo tiến về phía trước một bước, bước ra khỏi thời không Quang Âm kỳ lạ đó.
Nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên mặt Đa Nguyên Đạo Đế dần biến mất.
Mà nét mặt Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tử cũng dần trở nên nặng nề.
Đa Nguyên Đạo Đế đột nhiên lại cười lớn: “Nhìn nhầm rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Không sao, ta thực sự chỉ là một nhân vật nhỏ thôi”.
Đa Nguyên Đạo Đế quan sát chủ nhân bút Đại Đạo rồi bảo: “Các hạ là người đứng sau Diệp công tử?”
Chủ nhân bút Đại Đạo vội lắc đầu: “Không không, ta chỉ tới giúp đỡ thôi, chỉ vậy thôi”.
Đa Nguyên Đạo Đế cười: “Lo chuyện bao đồng à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Cũng được coi là vậy”.
Đa Nguyên Đạo Đế gật đầu: “Vậy so chiêu chút nhé”.
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười: “Được thôi”.