Kiếm quang vỡ nát, Phục Võ lùi lại ba vạn trượng, thời không phía sau nổ tung tóe.
Lại một dòng máu tươi tràn ra.
Phục Võ nhìn chằm chằm Đa Nguyên Đạo Đế, thân xác bất thình lình bốc cháy.
Uỳnh!
Khí thế theo đó tăng lên vùn vụt.
Diệp Quân hoảng sợ: “Phục tỷ!"
Phục Võ nhắm mắt lại: “Ta nợ ngươi, cũng nợ văn minh Thiên Hành...”
Nói xong, cô ấy hóa thành kiếm quang bắn tới.
Đa Nguyên Đạo Đế bình tĩnh nâng tay phải lên rồi ấn xuống.
Uỳnh!
Kiếm quang vừa ập tới đã bị chấn vỡ, sức mạnh khổng lồ hất văng Phục Võ đi.
Áp chế toàn diện!
Các cường giả văn minh khác vỗ tay hoan hô.
Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân và Phục Võ với vẻ phức tạp, thầm nghĩ có đôi khi lựa chọn mình làm ra là vô cùng quan trọng.
Cho dù có mạnh đến đâu đi nữa mà lựa chọn sai lầm thì cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.
Phạm Diêm La Thiên Tử vừa thấy khó tả vừa thấy vui mừng. Sức mạnh của Đa Nguyên Đạo Đế nằm ngoài dự đoán của ông ta, mà có lẽ đây chưa phải là cực hạn.
Người này đã vượt qua phạm vi văn minh cấp sáu rồi!
Đúng là cường giả chân chính.
Bên kia, Phục Võ dừng lại rồi thì nâng kiếm lên đặt sát chân mày. Sau đó...
Ầm!
Linh hồn cô ấy cũng bốc cháy.
Khí tức một lần nữa tăng lên ngùn ngụt.
Ánh mắt cô nhìn Đa Nguyên Đạo Đế không hề có sợ hãi, sau đó hóa thành kiếm quang biến mất.
Đa số người còn chưa kịp thấy rõ, nó đã ập đến trước mặt Đa Nguyên Đạo Đế.
Nhưng lại bị ông ta dùng hai ngón tay chộp lấy.
Bốn phía lặng phắc như thể thời gian bị ngưng đọng.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Phục Võ đang thiêu đốt bản thân, cười nói: “Ta đã bảo, chưa đủ”.
Rồi ông ta vận lực.
Uỳnh!
Phục Võ lẫn thanh kiếm đều bị thổi bay đi mấy vạn trượng, thân thể cũng nhòe đi khi dừng lại.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn xuống, thấy trên ngón tay mình có một vết hằn nhàn nhạt bèn mỉm cười: “Kiếm tốt thật”.
Phục Võ lại nói với kiếm Thiên Hành: “Ngươi là thanh kiếm mạnh nhất ta từng thấy, tiếc rằng ngươi không phải kiếm của ta, không phải đạo của ta. Nhưng ngươi lại giúp ta nhìn thấy kiếm đạo mạnh hơn, cảm ơn ngươi”.
Nói rồi cô ấy buông tay. Kiếm Thiên Hành run lên rồi quay về bên Diệp Quân.
Không ai hiểu Phục Võ làm vậy để làm gì.
Uỳnh!
Bỗng có kiếm ý hùng hậu phóng ra từ người Diệp Quân, lan đi khắp bốn phương như hồng thủy, khí tức khổng lồ như một ngọn núi ép cho tất cả không thở nổi.
Phục Võ đột phá rồi!
Chủ nhân bút Đại Đạo thấy vậy thì tán dương: “Cầm tuyệt thế thần kiếm trên đời nhưng vẫn giữ vững bản tâm. Nói buông là buông, không bị sức mạnh làm mờ mắt. Rất tốt”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!