Chủ nhân bút Đại Đạo thu hồi suy nghĩ, nhìn A Phu vừa được hồi sinh: “Đa Nguyên Đạo Đế đã lợi dụng thần thông Vô Thượng để nghịch chuyển thời gian và thời không. Tên A Phu đó là A Phu của một khắc trước, nói đơn giản lại thì đó là người của quá khứ. Nghịch chuyển thời gian chỉ là tiểu đạo, nhưng nghịch được cả thời không, lại còn dung hợp thời không quá khứ và hiện tại một cách hoàn hảo... Đúng là thú vị”.
Vô Biên Chủ hỏi: “Ông làm được không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo vội lắc đầu: “Không không, phế vật quèn như ta không đáng nhắc tới”.
Vô Biên Chủ: “...”
Bên dưới.
A Phu nhìn xung quanh với vẻ hoang mang. Không phải mình đã chết rồi ư? Vì sao vẫn còn ở đây?
Ông ta nhìn thấy Đa Nguyên Đạo Đế, như hiểu ra điều gì mà lập tức hành lễ với Đa Nguyên Đạo Đế, phấn khích gọi: “Sư tôn!"
Đây chính là lý do ông ta được hồi sinh!
Đa Nguyên Đạo Đế mỉm cười: “Lui sang bên đi”.
A Phu vội vàng làm theo với sự hưng phấn khó tả.
Đa Nguyên Đạo Đế quan sát thanh kiếm trong tay Phục Võ, nói: “Kiếm này đúng là khó lường, nhưng kiếm đạo của ngươi cũng rất mạnh. Ý chí kiếm đạo thuộc về thứ hạng cao cấp nhất văn minh cấp sáu. Nhưng với ta vẫn là chưa đủ”.
Phục Võ im lặng nhìn lại.
Đa Nguyên Đạo Đế cười lên: “Ta không phải kiếm tu nhưng vẫn thưởng thức kiếm tu. Ta cho ngươi ba lựa chọn: thứ nhất là thần phục ta, ta sẽ giúp kiếm đạo của ngươi tăng lên cảnh giới tiếp theo; thứ nhì, ngươi rời khỏi đây; thứ ba, chết. Chọn đi”.
Diệp Quân bỗng lên tiếng: “Phục tỷ”.
Phục Võ quay lại, nghe hắn nói: “Xin lỗi, ta không ngờ mọi chuyện lại như thế này. Tỷ đi đi”.
Hắn gọi Phục Võ đến đây vì cho rằng một khi liên thủ với văn minh Quy Giả và văn minh Phệ Giả thì sẽ có cơ hội chống lại Đa Nguyên Đạo Đế, nào ngờ thủy tổ hai phe kia lại là đồ đệ của ông ta.
Cũng không ngờ Đa Nguyên Đạo Đế lại mạnh ngoài dự đoán.
Nhưng không sao cả, sống trên đời rồi cũng sẽ gặp phải bất trắc chứ làm gì có ai trơn tru được mãi.
Phục Võ hỏi hắn: “Còn kẹo hồ lô không?"
Diệp Quân gật đầu: “Còn”.
Phục Võ vươn tay ra.
Diệp Quân nhìn cô ấy một phen rồi đặt một xâu kẹo vào.
Phục Võ bỏ vào miệng, cắn vỡ quả hồ lô rồi lại cầm kiếm đi về phía Đa Nguyên Đạo Đế.
Diệp Quân gọi lại phía sau: “Phục tỷ!"
Phục Võ dừng bước nhưng không quay lại.
Diệp Quân chân thành nói: “Tỷ không nợ ta gì cả, không cần làm vậy”.
Phục Võ ngoái lại mỉm cười: “Ta nợ ngươi hai cái mạng”.
Rồi lại tiếp tục đi về phía Đa Nguyên Đạo Đế.
Diệp Quân mở miệng còn muốn nói gì thì cô ấy đã biến mất.
Ý chí kiếm đạo hùng hậu quét ngang bốn phía.
Một thanh kiếm ầm ầm giáng xuống từ phía trên Đa Nguyên Đạo Đế.
Ông ta mặt không biến sắc, thong thả vung tay.
Choang!
Kiếm quang vỡ nát, Phục Võ bị đẩy bay đi vạn trượng, máu tươi tràn ra từ khóe miệng.
Các cường giả khác thở phào nhẹ nhõm.
Bởi nếu Đa Nguyên Đạo Đế cũng đánh không lại người này thì thôi xong rồi.
Kỳ Chủ và Phạm Diêm La Thiên Tử thoáng thả lỏng. Bọn họ vốn sợ Đa Nguyên Đạo Đế cũng chỉ là trò bịp, nhưng bây giờ xem ra không phải.
Phục Võ lau vết máu đi rồi lại biến mất.
Kiếm quang lóe lên.
Đa Nguyên Đạo Đế vươn tay phải ấn về trước.
Uỳnh!
Kiếm quang bị xóa sổ.
Phục Võ lại lùi về hai vạn trượng, lại ộc ra một mồm đầy máu.
Diệp Quân biến sắc, vừa định lên tiếng can ngăn thì Phục Võ lại biến mất.
Uuuu!
Tiếng kiếm minh rít lên, lại một tia kiếm quang nện xuống đầu Đa Nguyên Đạo Đế.