Diệp Quân ăn rất nhanh, thậm chí có thể nói là ăn như hổ đói.
Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt: “Sư đệ, ngon lắm sao?”
Diệp Quân vội gật đầu: “Ngon lắm”.
Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Vậy sau này ta thường xuyên nấu cơm cho đệ”.
Diệp Quân đặt bát xuống rồi nói: “Cảm ơn sư tỷ”.
Nam Lăng Nhất Nhất thu dọn bát đũa, nói: “Đệ tu luyện chăm chỉ vào đấy, ta không làm phiền đệ nữa”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Nam Lăng Nhất Nhất đi rồi, Diệp Quân ngồi khoanh chân trên giường, hắn nhắm mắt lại thầm nói: “Tháp gia”.
Tiểu Tháp nói: “Nói”.
Diệp Quân lặng thinh.
Tiểu Tháp nói: “Sao thế?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không muốn nói nữa”.
Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Tiểu Tháp: “…”
Lúc này đã là đêm khuya, bầu trời đầy sao, vầng trăng sáng treo mình trên bầu trời.
Diệp Quân chậm rãi đi đến bên vách núi, nhìn xuống bên dưới khẽ nói: “Tháp gia, tại sao thời đại này lại ít kiếm tu thế?”
Hắn cứ tưởng kiếm tu ở Nam Châu ít là nơi đó vì lạc hậu, không ngờ sau khi đến đây, nơi này vẫn rất ít kiếm tu.
Lặng im một lúc, Tiểu Tháp mới nói: “Sở dĩ nơi này có ít kiếm tu là vì vài biến cố năm đó khiến cho rất nhiều truyền thừa bị đứt đoạn, nhất là kiếm tu”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi: “Tháp gia, nếu hồi phục vết thương rồi thì ngươi sẽ đi sao?”
Tiểu Tháp nói: “Ừ!”
Diệp Quân lắc đầu cười: “Dù thế nào, có thể gặp được Tháp gia, còn được Tháp gia chỉ dạy là vinh hạnh của ta”.
Tiểu Tháp nói: “Có phải ngươi muốn thứ gì không?”
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi có yêu cầu gì có thể nói xem thử, trong phạm vi khả năng của ta thì ta có thể suy xét”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia, ta là kiếm tu nhưng chưa từng gặp được các kiếm tu khác nên ta hi vọng có thể nhận thức được chiến đấu của kiếm tu mạnh, nếu có thể nhìn thấy, có lẽ ta sẽ có nhận thức mới”.
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Tạm thời vẫn chưa được”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”