Phục Võ nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, không nói gì, nhưng chỉ cần Diệp Quân đưa mắt ra hiệu, cô ấy có thể xuất kiếm bất cứ lúc nào.
Như cảm nhận được sát ý vô hình của Phục Võ, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô ấy nhíu mày, tên nhóc này tìm đâu người phụ nữ này vậy?
Sao bên cạnh hắn cứ có vài người phụ nữ yêu nghiệt đi theo thế?
Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối, chúng ta bàn điều kiện đi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Điều kiện gì?”
Diệp Quân nói: “Nếu ông đồng ý giúp ta, ta nợ ông một ân huệ, được không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn không nói gì.
Diệp Quân nói: “Hai ân huệ cũng được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh nhạt nói: “Cha cậu nợ ơn người khác chưa từng trả đấy thôi”.
Nói rồi giọng điệu ông ta lại càng trầm hơn: “Chưa từng luôn”.
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm.
Cha mình phá hoại thanh danh quá.
Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Lần này muốn dựa vào thực lực và mối quan hệ của mình để giải quyết hả?”
Diệp Quân gật đầu.
Chủ nhân bút Đại Đạo suy ngẫm một hồi rồi nói: “Thật ra ta cũng khá ngạc nhiên vì nhiều lúc ta cảm thấy thế giới này sắp có thêm một vị vua dựa dẫm. Ta biết, cha cậu và cô cô của cậu không quan tâm đến điều này, nếu cậu trở nên vô địch dựa vào bản lĩnh của chính dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu không thể thì cậu vui là điều tốt nhất với họ rồi. Nhưng rõ ràng là cậu không muốn làm một vua dựa dẫm”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn thay đổi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Ta không thể ra tay giúp cậu”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Vì chuyện này không liên quan đến ta”.
Diệp Quân lặng thinh.
Chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: “Đương nhiên còn vài nguyên nhân khác, mặc dù ta không thể tự mình giúp cậu nhưng ta có thể giúp cậu một lần bằng cách khác. Nhưng việc gì cũng có nhân quả, nếu ta giúp cậu một lần tức là cậu nợ ta một ân huệ, ta sẽ không bảo cậu trả ân tình này trong thời gian ngắn, mà sau này… có thể cậu không muốn trả”.
Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Vậy thì thôi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo sửng sốt.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tiền bối, thứ cho ta nói thẳng, lần này ta gặp được một cường giả nền văn minh vũ trụ cấp sáu, nếu ông không tự mình ra tay thì cũng không có ý nghĩa , hơn nữa cho dù ông đích thân ra tay, e là phần thắng cũng không lớn”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cậu đang khích tướng à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Hợp tác không thành nhưng tình nghĩa vẫn còn, cho dù thế nào ta mong sau này ta và tiền bối không phải là kẻ thù, dù sao trong lòng ta, tiền bối vẫn là người rất tốt”.
Tiểu Tháp: “…”
Nghe Diệp Quân nói thế, chủ nhân bút Đại Đạo hơi sững sờ, tên nhóc này đột nhiên tình cảm sướt mướt thế này làm ông ta không quen.
Diệp Quân không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn Phục Võ: “Phục tỷ, chúng ta đi thôi”.
Phục Võ gật đầu.
Hai người đang định rời đi, chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Khoan đã”.
Diệp Quân quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Tiền bối có chuyện gì à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cậu không muốn biết ta định cử ai đến giúp cậu sao?”
Diệp Quân nói: “Diệp Khải đệ?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Tên nhóc cậu thông minh hệt cha cậu”.
Diệp Quân nói: “Ông nội ta không thông minh à?”
Nụ cười của chủ nhân bút Đại Đạo cứng đờ, ông ta nhìn Diệp Quân: “Cậu giống hệt cha cậu, hở tí là gài bẫy người khác”.
Diệp Quân: “…”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Đi đi, đến lúc đó ta đến giúp cậu”.
Diệp Quân do dự một lúc, sau đó nói: “Tiền bối, kẻ địch lần này của ta thật sự rất mạnh”.
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh nhạt nói: “Ồ”.
Diệp Quân cạn lời.
Chủ nhân bút Đại Đạo bỗng nói: “Chuyện cậu giải quyết ở thư viện Quan Huyên rất tốt”.
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Chuyện gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Trừng phạt các thế gia lớn, thanh trừng sự mục nát của thư viện”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tiền bối cũng chú ý đến chuyện của thư viện à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo trầm giọng nói: “Thư viện Quan Huyên phát triển ngày càng nhanh, cả thư viện có rất nhiều tông môn và thế gia, những tông môn và thế gia này không thể giống với cậu, điều họ muốn là làm sao để thiết lập một trật tự mới, tạo phúc cho cả vũ trụ, những gì họ nghĩ là làm thế nào để có được nhiều lợi ích hơn, thay đổi thế giới thì dễ nhưng rất khó để thay đổi lòng người, hơn nữa chuyện này khá phức tạp, sau này… cậu mới có thể hiểu”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, nhưng chuyện này không vội, chỉ có thể từ từ”.