Trong một nhà hàng.
Diệp Quân và Mộc Uyển Du nhìn đối diện nhau, hai người gọi một ít đồ ăn, Mộc Uyển Du lại không động đũa mà nhìn chằm chằm hắn, sợ hắn chạy mất.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Nhìn anh làm gì vậy?”
Mộc Uyển Du khẽ nói: “Em tưởng anh sẽ không quay lại nữa”.
Diệp Quân dịu giọng nói: “Hai người ở đây, sao anh có thể không về?”
Nghe thế Mộc Uyển Du lộ ra vẻ dịu dàng.
Advertisement
Diệp Quân gắp tôm cho cô ấy, sau đó nói: “Tu luyện thế nào rồi?”
Mộc Uyển Du tự hào nói: “Bây giờ em đã là giáo viên hướng dẫn ở Học viện Ngân Hà rồi, là giáo viên hướng dẫn trẻ tuổi nhất”.
Diệp Quân bật cười: “Giỏi lắm”.
Mộc Uyển Du chớp mắt: “So với cường giả đỉnh cấp ở thế giới các anh, em còn thua kém họ bao nhiêu?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Một chút thôi”.
Mộc Uyển Du liếc nhìn hắn: “Có quỷ mới tin anh”.
Diệp Quân bật cười.
Không thể không nói hắn thích sự ấm áp của hệ Ngân Hà hơn việc cứ đánh giết ở bên ngoài.
Mộc Uyển Du bỗng nói: “Bao giờ thì anh đi?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nhanh thôi”.
“Ồ”.
Mộc Uyển Du cúi đầu im lặng ăn cơm, không nói gì nữa.
Diệp Quân vươn tay nắm lấy tay cô ấy, khẽ nói: “Dạo này có trận chiến nên sẽ rất bận”.
Mộc Uyển Du vội ngẩng đầu lên nhìn hắn, lo lắng nói: “Nguy hiểm lắm sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Nguy hiểm”.
Mộc Uyển Du nắm chặt lấy tay hắn, ánh mắt đầy vẻ lo lắng, muốn nói lại thôi.
Diệp Quân an ủi: “Đừng lo, đánh không lại thì anh vẫn chạy được mà”.
Mộc Uyển Du im lặng một lúc, sau đó mỉm cười: “Vậy em đợi anh ở đây”.
Diệp Quân gật đầu.
Hai người nói chuyện khoảng nửa tiếng, Diệp Quân để lại một chiếc nhẫn cho Mộc Uyển Du, sau đó đứng lên đi ra khỏi nhà hàng.
Sau khi Diệp Quân đi, Mộc Uyển Du ngồi ngốc ở đó rất lâu.
Vừa ra khỏi nhà hàng, Diệp Quân gặp được một cô gái quen thuộc.
Cô gái mặc chiếc váy màu tím, dung mạo tuyệt đẹp.
Chính là Hiên Viên Lăng.
Nhìn thấy Diệp Quân, Hiên Viên Lăng sửng sốt, sau đó nói: “Anh…”
Diệp Quân mỉm cười: “Cô Hiên Viên Lăng, đã lâu không gặp”.
Hiên Viên Lăng run giọng nói: “Đã… lâu không gặp”.
Diệp Quân nói: “Cô đến tìm Uyển Du à? Cô ấy đang ở trong đó”.
Hiên Viên Lăng vừa muốn nói gì, Diệp Quân lại nói: “Cô Hiên Viên Lăng, tôi vẫn còn vài việc phải làm nên đi trước, có duyên gặp lại”.
Dứt lời, hắn lấy một chiếc nhẫn ra để vào trong tay Hiên Viên Lăng, sau đó sải bước đi thẳng.
Thấy Diệp Quân biến mất, Hiên Viên Lăng sửng sốt, ngay sau đó nước mắt cô ấy trào ra…
Trong một căn phòng.
Tô Tử đang bận rộn như cảm nhận được gì, bỗng ngẩng đầu lên, không biết Diệp Quân đã xuất hiện trước mặt cô ấy từ lúc nào.
Nhìn thấy Diệp Quân, đầu óc Tô Tử trống rỗng như sét đánh.