Kỳ Chủ nhoẻn miệng cười: “Yên tâm, bây giờ chúng đang trong trạng thái ngủ say. Ta muốn nói rằng sở dĩ đám rắn ấy rút lui có lẽ là do đến gần khu vực này thì cảm nhận được hơi thở của hai yêu thú này”.
Diệp Quân nhìn hai con yêu thú đó: “Khi còn sống chúng ở cảnh giới gì?”
Kỳ Chủ đáp: “Thấp nhất là Vĩnh Bất Hủ”.
Khóe miệng Diệp Quân giật giật.
Kỳ Chủ cười: “Đi thôi”.
Nói rồi, hai người đi về phía cửa núi.
Diệp Quân đi theo Kỳ Chủ vào cửa núi, sau khi đi qua một con đường nhỏ đá xanh, hai người tới trước một tòa đại điện, đại điện cổ kính ghi rõ dấu vết của năm tháng.
Kỳ Chủ nhìn lên phía trên đại điện, trên tấm biển có khắc ba chữ lớn.
Kỳ Chủ đi về phía đại điện, đại điện rất trống trải, trước mặt cách hai người không xa có một tấm đệm cói ở đó.
Một ông lão mặc áo màu xanh đang ngồi xếp bằng trên đệm cói, râu tóc bạc phơ, tay cầm một cây phất trần.
Advertisement
Diệp Quân hỏi: “Đây là Đa Nguyên Đạo Đế à?”
Kỳ Chủ lắc đầu: “Không phải”.
Diệp Quân hơi thắc mắc, đang định hỏi tiếp thì lúc này, ông lão đang ngồi xếp bằng ấy đột nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên.
Diệp Quân lập tức cảnh giác.
Ông lão chầm chậm mở mắt ra, hai mắt hơi mơ màng nhưng dần trở nên rõ hơn, một lát sau, ông ta nhìn Diệp Quân và Kỳ Chủ, khẽ nói: “Cuối cùng cũng có người tới”.
Kỳ Chủ mỉm cười hỏi: “Ông là ai?”
Ông lão đáp: “Hư Trần, Tông chủ đời thứ sáu của Hư Vô Tông”.
Kỳ Chủ cười hỏi: “Ông cố ý ở lại đây chờ người à?”
Hư Trần gật đầu.
Kỳ Chủ nhìn xung quanh rồi bảo: “Hiện giờ Hư Vô Tông chỉ còn một mình ông thôi à?”
Hư Trần khẽ đáp: “Ta cũng chỉ là hư hồn thôi”.
Kỳ Chủ hơi nhíu mày: “Khi xưa Hư Vô Tông có Đa Nguyên Đạo Đế bảo vệ, theo lý mà nói, không ai có thể diệt được các ông mới phải chứ…”
Hư Trần đột nhiên bật cười, nụ cười có phần tự giễu.
Kỳ Chủ nhìn ông ta, không nói gì.
Hư Trần cười một lúc rồi khẽ lắc đầu.
Diệp Quân bỗng trầm giọng bảo: “Ông đừng nói là Hư Vô Tông của ông do Đa Nguyên Đạo Đế hủy diệt đấy nhé”.
Hư Trần nhìn Diệp Quân, hơi ngạc nhiên.
Nhìn thấy vẻ mặt này của đối phương, sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại: “Không phải là thật đấy chứ?”
Kỳ Chủ cũng hơi tò mò nhìn Hư Trần.
Hư Trần nhẹ giọng đáp: “Tất cả chúng ta đều bị ông ta lừa”.
Diệp Quân và Kỳ Chủ đều hơi khó hiểu.
Hư Trần ngẩng đầu nhìn ra ngoài đại điện, lặng lẽ nói: “Năm xưa vũ trụ Đa Nguyên có rất nhiều dòng thời gian, khi đó có người sáng tạo ra một công pháp tu hành đặc biệt, có thể phá vỡ quy tắc lúc bấy giờ, cưỡng ép tiến vào dòng thời gian của vũ trụ khác, trở về quá khứ hàng duy diệt sát… Các ngươi có biết người sáng tạo ra công pháp tu hành thời gian này là ai không?”
Diệp Quân trầm giọng bảo: “Ông đừng bảo là Đa Nguyên Đạo Đế đấy nhé”.
Hư Trần nhìn Diệp Quân: “Chính là ông ta”.
Diệp Quân hơi nhíu mày: “Ông ta sáng tạo ra công pháp này khiến vũ trụ hỗn loạn, cuối cùng ông ta lại tự hợp nhất dòng thời gian của vũ trụ? Tự biên tự diễn à?”
Hư Trần gật đầu: “Phải”.
Kỳ Chủ nghe vậy cũng cau chặt mày: “Ông ta làm vậy có mục đích gì?”
Hư Trần đang định lên tiếng, nhưng lúc này, dường như cảm nhận được điều gì, con ngươi ông ta đột nhiên co rụt lại…
Diệp Quân và Kỳ Chủ đồng thời nhíu mày.
Hai người chậm rãi xoay người nhìn ra ngoài đại điện, ở đó có tiếng bước chân vọng lại, cùng lúc đó, có tiếng cười vang lên ngoài đại điện: “Hoan nghênh hai vị đến với Đa Nguyên Giới”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!