Diệp Quân hỏi: “Vậy có thể cho ta sờ được không?”
Kỳ Chủ: “…”
Khoảng một canh giờ sau, cuối cùng Diệp Quân cũng nhìn thấy một tòa thành bỏ hoang trong sa mạc.
Diệp Quân nhìn tòa thành bỏ hoang đó, hỏi nhỏ: “Là nơi đó à?”
Kỳ Chủ đáp: “Ta không biết”.
Diệp Quân cau mày.
Kỳ Chủ bảo: “Năm xưa có rất ít rất ít ghi chép về Đa Nguyên Đạo Đế, ta chỉ biết ông ta đến từ một tông môn tên Hư Vô Tông, tông môn này cách thành Đa Nguyên mấy trăm dặm về phía bên phải, còn có phải thật không thì ta cũng không biết”.
Diệp Quân gật đầu: “Qua đó xem sao đi”.
Nói rồi hắn cõng Kỳ Chủ tiếp tục đi về phía trước.
Đúng lúc này, dị biến xuất hiện, trong bãi cát trước mặt hắn đột nhiên lao ra một con mãng xà màu đỏ như máu.
Sắc mặt Diệp Quân thay đổi, hắn dùng tay phải tung một quyền về phía nó.
Bùm!
Trúng quyền này, con mãng xà đã bị hất văng, nhưng hắn và Kỳ Chủ cũng bay ra ngoài, hai người lăn mấy vòng trên mặt đất…
Diệp Quân nhanh chóng đứng lên, lúc này cát xung quanh đột nhiên chuyển động, kéo đến dày đặc…
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, hắn nhìn Kỳ Chủ bên cạnh thấy sắc mặt cô ta hơi tái.
Diệp Quân hỏi cô ta: “Cô sợ rắn à?”
Kỳ Chủ nhanh chóng nghiêm mặt bảo: “Làm gì có chuyện đó? Ta là chủ của nền văn minh vũ trụ cấp sáu… Sao có thể sợ… sợ…”
Mặt Diệp Quân đen kịt: “Cô nói cho đàng hoàng, đừng có ôm ta sờ lung tung… Mẹ kiếp, nơi đó không được…”
Kỳ Chủ: “…”
Diệp Quân đã nhìn ra được cô gái này thật sự sợ rắn.
Lúc này, sắc mặt Kỳ Chủ tái nhợt, hai tay ôm chặt cánh tay hắn, giọng nói hơi run.
Thấy cô ta như vậy Diệp Quân chợt thấy buồn cười, cô gái này là chủ của nền văn minh vũ trụ cấp sáu, thế mà lại sợ rắn?
Nhìn thấy rắn bò lồm ngồm xung quanh, nụ cười của Diệp Quân dần biến mất, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị.
Nếu là trước đây, hắn chỉ cần phất tay thôi, đừng nói là đám rắn này, ngay cả vùng sa mạc này cũng sẽ bị thổi bay luôn, nhưng bây giờ, hắn không thể dùng được sức mạnh. Hắn không muôn dùng kiếm Thanh Huyên, bởi vì trực giác mách bảo hắn, nơi này không đơn giản, có thể có kẻ mạnh đang theo dõi từ trong bóng tối, không nên tùy tiện để lộ thần vật như kiếm Thanh Huyên thì hơn.
Bỏ chạy!
Diệp Quân không chút do dự, cõng Kỳ Chủ lên quay lưng chạy đi.
Mà khi chạy, hắn phát hiện sa mạc xung quanh cũng bắt đầu chuyển động, xung quanh không ngừng phát ra tiếng “khè khè”.
Đám rắn đông nghịt đuổi theo hắn và Kỳ Chủ như điên.
Nhìn thấy cảnh này, da đầu Diệp Quân cũng hơi tê dại.
Còn Diệp Quân thì hai tay ôm chặt cổ hắn, vùi đầu vào sau gáy hắn, không dám nhìn xung quanh.
Diệp Quân cũng không nhìn xung quanh, hắn chỉ nhìn thẳng đại điện phía cuối tầm mắt, đại điện đó chỉ còn cách hắn hơn mười dặm.
Diệp Quân thầm nói trong lòng: “Tháp gia, có cách nào không?”
Tiểu Tháp đáp: “Không có”.
Mặt Diệp Quân đen lại: “Ta có thể chết, nhưng không thể chết ở đây được! Chết ở đây thì chiến công hiển hách cả đời của ta và ngươi đều sẽ bị hủy hoại đấy!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!