Cố Triều Nguyên khẽ nói: “Lý viện trưởng, ta đã nói với ông rồi, chuyện này đã biến chất. Lần này giết Diệp Quân đại diện cho thái độ của các gia tộc lớn, giết Diệp Quân là cho ai xem? Để cho Diệp chủ tịch nhìn thấy. Chẳng phải cô ấy đã trừng phạt gia tộc lớn vì một kiếm tu đó sao? Vậy thì giết người này đi cho cô ấy biết các gia tộc lớn không phải là nơi cô ấy muốn thế nào là thế ấy”.
Ông ta khẽ lắc đầu: “Kẻ địch lần này của Diệp Quân không chỉ có nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ mà còn có những ông lớn của các gia tộc lớn mà không thể nhìn thấy”.
Lý Khưu thở dài.
Sao ông ta lại không biết được?
Đây là các gia tộc lớn muốn giết gà dọa khỉ cho Diệp chủ tịch nhìn thấy.
Nếu không tổng viện cũng không thể sử dụng sức mạnh lớn để điều Diệp chủ tịch về tổng viện.
Lý Khưu trầm giọng nói: “Ta nói ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Diệp Quân đánh thắng nhà họ An thì sao?”
Cố Triều Nguyên khẽ cười: “Có thể sao?”
Nói rồi ông ta xoay người đi.
Lý Khưu lặng im một lúc rồi lắc đầu thở dài.
Ông ta cũng nghĩ không thể có chuyện này.
Có một chút cách biệt không phải chỉ dựa vào ngươi cố gắng thì có thể bù vào được.
Gia tộc lớn.
Chỗ chống lưng!
Tài nguyên!
Quan hệ!
Người hộ đạo!
Nhiều lúc khi sinh ra không có những thứ này thì sẽ không bao giờ có.
…
Diệp Quân quay về Đạo Môn, vừa về đến Đạo Môn, hắn đã gặp phải Nam Lăng Nhất Nhất.
Nam Lăng Nhất Nhất ngồi trước cánh cổng cũ kỹ, hai tay cô ấy chống cằm, ánh mắt hơi ngây ra, không biết đang nghĩ gì.
Khi nhìn thấy Diệp Quân, Nam Lăng Nhất Nhất đứng phắt dậy, cô ấy chạy nhanh đến trước mặt Diệp Quân, vui vẻ nói: “Diệp sư đệ, đệ về rồi”.
Diệp Quân mỉm cười: “Sư tỷ”.
Nam Lăng Nhất Nhất liếc nhìn Diệp Quân: “Mấy ngày nay đệ đi đâu vậy? Sao chẳng có lấy một tin tức nào thế?”
Diệp Quân cười nói: “Ta đến Huyền Giới tu luyện, tu luyện ở đó hơi lâu”.
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu, khẽ nói: “Lần sau đi lâu như vậy nhất định phải nói trước cho ta biết, nếu không, ta sẽ rất…ờm, nếu không sư phụ sẽ rất lo lắng, ông ấy lo đến nỗi ăn không nuốt nổi cơm rồi”.
Đạo hòa thượng: “…”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.