Không biết qua bao lâu, Diệp Quân đột nhiên cảm thấy trên người mình có gì đó mềm mềm, lần này hắn không sờ mó lung tung mà vội vàng ngồi dậy.
Lúc này, Kỳ Chủ đang nằm trong vòng tay hắn.
Diệp Quân cau mày nhìn xung quanh, lúc này hắn và Kỳ Chủ đang ở trên một bãi cỏ, cách tầm mắt của họ không xa có một tòa thành cổ.
Diệp Quân vừa định lên tiếng thì Kỳ Chủ trong lòng hắn đột nhiên chậm rãi ngồi dậy, cô ta đưa hai tay ôm đầu ấn nhẹ, lẩm bẩm: “Chóng mặt quá”.
Diệp Quân hơi ngượng.
Vì khi Kỳ Chủ ngồi dậy thì vẫn là ngồi trong lòng hắn.
Advertisement
Tuy hắn là chính nhân quân tử, nhưng huyết mạch phong ma không phải thứ tốt lành gì, làm thế này thật sự rất dễ khiến hắn suy nghĩ lung tung.
Huyết mạch phong ma: “…”
Lúc này hình như Kỳ Chủ cũng phát hiện mình đang ngồi ở chỗ không nên ngồi, lập tức rời khỏi lòng Diệp Quân, nhưng hình như cảm nhận được gì đó, cô ta nhíu mày thật chặt.
Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”
Kỳ Chủ không đáp lời, đưa tay phải ra rồi nắm chặt, một luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện trong lòng bàn tay cô ta, nhưng giây tiếp theo, một luồng sáng màu vàng bỗng phóng từ trên trời xuống, bay vào đỉnh đầu cô ta.
Ầm!
Cơ thể Kỳ Chủ run rẩy kịch liệt, sau đó cô ta ngã xuống.
Diệp Quân lập tức tê dại.
Chết tiệt!
Cái quái gì vậy?
Kỳ Chủ là ai?
Lão đại của nền văn minh Phệ Giả đó!
Thế này là thế nào?
Diệp Quân nghĩ tới gì đó, vội xòe tay ra, nhưng kiếm Thanh Huyên không xuất hiện.
Diệp Quân ngây người, gọi: “Tháp gia?”
Không có ai đáp lại.
Mẹ kiếp!
Mặt Diệp Quân sầm xuống, nhưng đúng lúc này giọng của Tiểu Tháp đột nhiên vang lên: “Làm gì vậy?”
Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi: “Tháp gia, ngươi vẫn ở đây à?”
Tiểu Tháp nói: “Nơi này hơi kỳ lạ”.
Diệp Quân hỏi ngay: “Kỳ lạ ở đâu?”
Tiểu Tháp trầm giọng bảo: “Dù sao cũng là kỳ lạ”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp bất chợt thở dài: “Ta biết ngay mà, biết ngay mà…”
Diệp Quân vô cùng nghi ngờ: “Ngươi biết cái gì?”
Tiểu Tháp đáp: “Khi nền văn minh Phệ Giả lựa chọn làm bạn với ngươi là ta đã biết chuyện này không đơn giản rồi, bởi vì trò này rất lạ, thì ra là có cái bẫy lớn hơn nữa đang chờ ngươi nhảy vào…”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp nói: “Nơi này rất đặc biệt, ngươi cẩn thận một chút”.
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn xung quanh với vẻ khó hiểu, đây là nơi nào?
Cuối cùng ánh mắt Diệp Quân rơi vào thành cổ phía xa, trầm tư một lát hắn dời mắt, nhìn Kỳ Chủ trước mặt, sau khi Kỳ Chủ bị luồng sáng vàng lúc nãy đánh trúng, giữa trán cô ta đã có thêm một ấn ký màu vàng nhạt.
Bị buộc phải phong ấn rồi!
Đến cả Kỳ Chủ cũng có thể phong ấn được…
Diệp Quân trầm mặc hồi lâu mới khẽ lay Kỳ Chủ: “Kỳ cô nương?”
Không phản ứng.
Diệp Quân chỉ có thể bế cô ta lên, sau đó đi về phía thành cổ kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!