Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ: “Tiền bối, đây là di tích gì?”
Kỳ Chủ mỉm cười: “Ta cũng không biết”.
Diệp Quân nhìn cô ta, không nói gì.
Kỳ Chủ cười dịu dàng: “Ta không biết thật, di tích này chúng ta mới phát hiện cách đây không lâu, còn việc nó thuộc nền văn minh nào thì đến giờ ta cũng vẫn chưa biết”.
Diệp Quân gật đầu: “Vậy chúng ta vào xem đi”.
Kỳ Chủ gật đầu.
Một lát sau, hai người tới trước những cột đá đó, một luồng uy áp mãnh liệt ập tới.
Trên những cột đá này đều được vẽ chi chít phù văn kỳ lạ.
Kỳ Chủ nhìn những cột đá ấy, trong mắt cũng có vẻ tò mò.
Đi không bao lâu, Kỳ Chủ đột nhiên dừng lại, Diệp Quân cũng dừng theo, nhìn cô ta.
Kỳ Chủ đưa tay phải về phía trước, ấn nhẹ xuống, thời không trước mặt cô ta bỗng xuất hiện những gợn sóng như sóng nước.
Ngay lập tức, phù văn trên hàng trăm cây cột đá kia lập tức sáng lên.
Kỳ Chủ nói: “Những cột đá này đều có linh tính, chắc là người bảo vệ của bí cảnh này”.
Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân, cười khẽ bảo: “Diệp công tử, làm phiền rồi”.
Diệp Quân gật đầu, đi tới trước mặt cô ta, lấy kiếm Thanh Huyên ra, hắn cầm kiếm Thanh Huyên trong tay nhẹ nhàng chỉ về phía trước.
Chỉ trong chốc lát, dường như có thứ gì đó bị xé toạc, sau đó thời không tứ phía bắt đầu trở nên hư ảo.
Lòng Diệp Quân thầm cảnh giác.
Lúc này, những cột đá chung quanh đột nhiên chấn động dữ dội, tiếp đó, từng tiếng gầm rút đáng gờm không ngừng vang lên bên trong những cột đá ấy.
Sắc mặt Diệp Quân thay đổi rõ rệt, hắn cảm thấy màng nhĩ của mình sắp nổ tung, vội kích hoạt kiếm ý để bảo vệ mình.
Lúc này, Kỳ Chủ bỗng lật tay lại.
Bùm!
Tất cả các cột đá đều rung chuyển dữ dội, tất cả đều bị áp chế.
Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ, rất ngạc nhiên, thực lực của người phụ nữ này thâm sâu khó lường.
Kỳ Chủ cười bảo: “Diệp công tử, kiếm của cậu lợi hại thật, cấm chế của trận pháp nơi này gặp kiếm của cậu cũng chẳng thể chống lại được”.
Diệp Quân khẽ cười: “Chúng ta đi về phía trước đi”.
Kỳ Chủ gật đầu, nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân lại cười bảo: “Diệp công tử dùng thanh kiếm chắc cũng đau đầu lắm nhỉ?”
Diệp Quân hỏi: “Sao lại thế?”
Kỳ Chủ nói: “Kiếm mạnh hơn chủ, đối với người theo đuổi sự thuần túy như Diệp công tử thì nhiều khi lại là một loại gánh nặng”.
Diệp Quân mỉm cười: “Trước đây thì như vậy, nhưng hiện giờ… ta đã nghĩ thông suốt, chỉ cần đối phương không chơi xấu thì ta sẽ cố gắng không sử dụng thanh kiếm này, nếu đối phương chơi xấu thì ta chỉ có thể chơi xấu với họ thôi”.
Kỳ Chủ nhoẻn miệng cười duyên: “Đúng thế, sống ở ngoài cứ phải có con át chủ bài mới được”.
Diệp Quân nói: “Nói thật ta rất bất ngờ về Kỳ cô nương”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!