Thực ra mấy năm nay hắn còn mong được thấy cô cô váy trắng ra kiếm thứ hai hơn cả kẻ thù, bởi vì để bà ra tới kiếm thứ hai thì có nghĩ là hắn cũng có thể nhìn thấy được giới hạn của bà.
Có giới hạn nghĩa là có mục tiêu!
Không như bây giờ, bà không hề có giới hạn!
Thế thì làm sao hắn vượt qua được?
Advertisement
Ngươi sẽ không bao giờ biết được bà ấy mạnh cỡ nào…
Gặp ai cũng chỉ cần một giây!
Hắn thậm chí còn không cần nghi ngờ cô cô váy trắng có thể san bằng nền văn minh vũ trụ cấp sáu chỉ trong một giây.
Thậm chí sâu thẳm trong lòng hắn, hắn cảm thấy cô cô váy trắng thật sự là vô địch….
Vượt qua bà ư?
Chỉ cần ý nghĩ này xuất hiện là thật sự sẽ khiến người khác rất tuyệt vọng.
Cho nên rất nhiều lúc, hắn thật sự không muốn nghĩ đến vấn đề này, bởi vì mỗi lần nghĩ đến vấn đề này là hắn lại rất đau đầu.
Như Kỳ Chủ nói, thật ra hắn đang trốn tránh lòng mình, không nghĩ tới vấn đề này không có nghĩa là nó không tồn tại, vấn đề vẫn luôn tồn tại.
Nhưng dù sao hắn cũng không phải cha, có thể lừa được cả mình.
Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Kỳ Chủ: “Tiền bối, có cách nào giải quyết được điều này không?”
Kỳ Chủ gật đầu: “Có hai cách”.
Diệp Quân hơi cúi đầu: “Xin tiền bối chỉ giáo”.
Kỳ Chủ mỉm cười: “Trước khi trả lời câu hỏi này của cậu, ta có thể hỏi cậu thực lực vị tiền bối đó của cậu không? Có phải người ấy chưa từng thất bại trước mặt cậu bao giờ không?”
Diệp Quân gật đầu.
Kỳ Chủ nói: “Cho nên cậu không hề biết giới hạn thực lực của người ấy, vậy nên mỗi lần muốn vượt qua người ấy, trong lòng cậu đều rất bất lực, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu.
Kỳ Chủ nghĩ một chút rồi bảo: “Cách thứ nhất là biết giới hạn của người ấy, mà muốn biết giới hạn của cô ấy thì phải có một đối thủ cực mạnh…”
Diệp Quân hỏi luôn: “Cách thứ hai thì sao?”
Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân, hỏi: “Vì sao cậu lại muốn vượt qua người ấy?”
Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Ta từng bị Tháp gia của ta lừa, hơn nữa khi đó ta trẻ người non dạ nên mới có muốn vô địch”.
Tiểu Tháp: “…”
Kỳ Chủ khẽ mỉm cười: “Thực ra cũng không phải chuyện xấu, chỉ là kiếm ý cậu lập ra là có dã tâm lớn nhất trong số những người ta từng gặp thôi”.
Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ: “Vậy theo ý của tiền bối…”
Kỳ Chủ nói: “Đối mặt với lòng mình, đối mặt với khoảng cách, đối mặt với những thiếu sót của chính mình”.
Nghe vậy, Diệp Quân cau mày.
Kỳ Chủ cười nhẹ: “Rất nhiều lúc, yếu không đáng sợ, có thiếu sót cũng không đáng sợ, nhưng nhất định phải đối mặt với khuyết điểm của mình, kể cả mặt hèn nhát và đen tối nhất trong lòng mình. Chỉ có như vậy, trái tim cậu mới có thể thật sự thuần khiết không tì vết”.