Phương Ngự còn tưởng hắn lo lắng bèn an ủi: “Sắp tới lượt chúng ta rồi, lần đầu đừng căng thẳng, về sau sẽ có kinh nghiệm thôi”.
Diệp Quân gật đầu, cười: “Ừ”.
Phương Ngự lại trò chuyện với Diệp Quân một lúc nữa về chuyện khảo sát, Diệp Quân nghe cũng thấy thú vị.
Rất nhanh đã tới lượt Phương Ngự, gã nhận thẻ xong thì quay lại vẫy tay với Diệp Quân, cười nói: “Dương huynh, lát nữa gặp nhé”.
Nói rồi gã đi vào một trận pháp dịch chuyển cách đó không xa, trận pháp dịch chuyển khởi động, gã liền biến mất.
Diệp Quân tiến lên trước, cũng nhận thẻ rồi đi vào trận pháp dịch chuyển, sau khi trận pháp dịch chuyển khởi động, hắn đã tới một khoảng không, đây là một khoảng không ảo, ảo ảnh tạo từ trận pháp.
Trước mặt hắn có một cột đá, trên cột đá có mười hai lỗ.
Lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên: “Bước lên, đặt tay phải lên cột đá, bình tĩnh tập trung”.
Advertisement
Nghe vậy, Diệp Quân tiến lên trước, đặt tay phải lên cột đá, cột đá khẽ rung, sau đó viên trân châu thấp nhất sáng lên, sáng đến viên thứ mười thì dừng lại, đương nhiên là hắn đã động chân động tay.
Sáng mười viên nghĩa là ở mức thiên tài.
Diệp Quân rút tay về, lúc này một giọng nói vang lên: “Qua!”
Sau khi giọng nói ấy vừa dứt, hắn được đưa đến một nơi diễn võ khổng lồ, khi hắn tới đây, nơi này đã có mấy chục người, hắn nhìn thấy nhóm Diệp Vân trong đại điện trước đó, nhóm người ấy đứng trong cùng một khu, tách biệt với những người khác.
Diệp Quân nhìn nhóm người ấy, sau đó nhìn bên phải, ở đó có một người đàn ông đang đi về phía hắn, chính là Phương Ngự.
Thấy Diệp Quân, Phương Ngự mỉm cười: “ Dương huynh, huynh thắp sáng được bao nhiêu viên trân châu?”
Diệp Quân cười đáp: “Mười viên?”
Phương Ngự gật đầu: “Thiên tài, cũng rất tốt, lát nữa uy áp võ đạo sẽ do một vị Đại Đế phóng ra, nếu cảm thấy không ổn thì đừng gượng ép, nếu gượng ép rất dễ phá vỡ thân thể, thần hồn cũng bị tổn thương, để lại cho mình vết thương khó mà chữa lành”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừm!”
Chẳng mấy chốc, lục tục có người đi vào, không lâu sau đã có hơn hai mươi nghìn người đi vào.
Những người đi vào đều đã vượt qua bài kiểm tra căn cốt, ở các châu đều đã là thiên tài và yêu nghiệt hàng đầu.
Đúng lúc này, trận pháp dịch chuyển trên bệ đá trước mặt mọi người bỗng nhiên rung nhẹ.
Phương Ngự nói: “Vòng hai sắp bắt đầu rồi, không biết năm nay sẽ do vị Đại Đế nào khảo sát đây…”
Lúc này, một hư ảnh dần ngưng tụ trong trận pháp dịch chuyển.
Khi Diệp Quân nhìn thấy hư ảnh đó thì đứng yên sững sờ.
Người đứng trên trận pháp dịch chuyển là một người phụ nữ, người đó mặc trường bào màu trắng, hai tay chắp sau lưng, trên người có một khí thế vô hình.
Diệp Quân biết người phụ nữ này.
Chính là An Khinh Hàn hắn từng gặp khi đi tới nhà họ An trước đây, hắn không ngờ đối phương lại xuất hiện ở đây, nhưng đối phương cũng không phải bản thể mà chỉ là một phân thân.
“Là An Khinh Hàn của nhà họ An!”
Có người ngạc nhiên cất lời.
Nghe thấy lời này, xung quanh lập tức trở nên xôn xao.
Bây giờ An Khinh Hàn rất có tiếng ở tổng viện của thư viện Quan Huyên, một trong những nhân vật đại diện của thế hệ trẻ tuổi, cũng là tồn tại sắp trở thành Võ Thần.
Thấy An Khinh Hàn, rất nhiều thiên tài trẻ tuổi đều trở nên hưng phấn, trong mắt là sự sùng bái rất rõ ràng.
Dù là con cháu thế gia như Diệp Vân và Nạp Lan Cổ cũng tỏ vẻ kích động, tuy họ đến từ Diệp tộc và tộc Nạp Lan, nhưng hoàn toàn chẳng là gì trước mặt An Khinh Hàn, vì bây giờ An Khinh Hàn là học viên đứng đầu Võ Viện!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!