Bà ta truyền ý chí võ đạo vào.
Diệp Quân run lên bần bật, sức mạnh huyết mạch bất ngờ bộc phá, suýt nữa đánh văng Tịnh Sơ đi.
Bà ta khiếp sợ không thôi.
Tiểu Tháp kêu lên: “Để ta!"
Nó khẽ chấn động, hóa thành tia sáng vàng chui vào đầu Diệp Quân.
Ruỳnh!
Tỏa ra khí tức hùng hậu trấn áp huyết mạch Phong Ma.
Bên kia, Tông Thánh Vương thấy vậy thì toan ra tay nhưng bị Chử Thánh Vương cản lại: “Chúng trốn không thoát đâu, để hắn khôi phục lại đi”.
Tông Thánh Vương nhìn Ba Chí Tôn ở đằng xa rồi lại nhìn Diệp Quân, âm thầm đồng ý. Tình trạng này của Diệp Quân ban cho hắn chiến lực quá cao cường, để hắn trở lại bình thường có khi dễ đối phó hơn. Với cả Ba Chí Tôn đã dùng chân thân đến đây, bọn họ chỉ cần đứng xem kịch vui là được.
Ở đằng xa, Diệp Quân dần lấy lại được lý trí dưới sự phối hợp của Ngao Thiên Thiên, Tiểu Tháp và Tịnh Sơ.
Thấy ánh mắt hắn thanh tỉnh trở lại, Tịnh Sơ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy vậy hắn vẫn tỏa ra sát ý, lệ khí và ác niệm đáng sợ, huyết mạch phong ma vẫn sôi sùng sục, chỉ cần ác niệm dâng cao là nó lại quậy tanh bành một trận.
Ba Chí Tôn bật cười: “Quan chấp hành Tịnh Sơ, nếu trước đó ngươi lựa chọn rời đi thì chúng ta không ngăn lại được, nhưng bây giờ ngươi có muốn cũng không còn cơ hội”.
Ông ta biến mất tại chỗ.
Uỳnh!
Khí tức hùng hậu càn quét khắp nơi.
Pháp Thần Ác Đạo ở xa cảm nhận được thì nheo mắt. Không ngờ chân thân của Ba Chí Tôn mạnh hơn bản thể đến cả chục lần!
Không hổ là Chí Tôn!
Thánh Vương của vũ trụ Vô Gian còn có chênh lệch trình độ, nhưng Chí Tôn thì hoàn toàn không có.
Đây là lý do Tịnh Sơ phải giúp Diệp Quân khôi phục thần trí, bởi vì chỉ nhìn bằng mắt thường thôi cũng biết bà ta hiện giờ chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn Ba Chí Tôn lại.
Nếu là ở thời kỳ đỉnh cao thì Tịnh Sơ không sợ, nhưng tình hình hiện tại thì chẳng bằng sáu bảy phần khi ấy.
Tịnh Sơ đứng che trước người Diệp Quân, siết tay phải lại. Ý chí võ đạo ngưng tụ trong tay, một dòng máu trào ra từ khóe miệng.
Bà ta vung đấm.
Uỳnh!
Tịnh Sơ lẫn Diệp Quân văng đi gần vạn trượng.
Ba Chí Tôn nhìn theo, khẽ cười: “Tiếc rằng ngươi không ở trạng thái đỉnh cao, bằng không sẽ càng thú vị”.
Tịnh Sơ lau đi vết máu, nhìn sang Diệp Quân: “Tiểu Quả Tháp, ngươi đưa hắn vào trong được không?"
Tiểu Tháp run lẩy bẩy: “Không được, huyết mạch Phong Ma của hắn đang rất manh động, lúc nào cũng có thể khiến tiểu chủ phát điên hoàn toàn. Ta phải trấn áp đầu óc hắn, không cho nó ảnh hưởng...”
Thứ huyết mạch chết toi! Tiểu Tháp đang thầm mắng trong lòng.
Tịnh Sơ thì im lặng.
Tiểu Tháp vội nói: “Đưa hắn đến Đại Chu là được rồi, ở đó có kiếm khí của cô cô hắn...”