Đúng lúc này, ấn ký trong tay Pháp Thần Ác Đạo bỗng rung lên dữ dội, yêu thú hung hãn xoay vòng trên ấn ký bỗng bay ra, chín con Hắc Long biến thành chín tia sáng đen lao vào trong cơ thể yêu thú.
Ầm!
Khí tức của yêu thú hung ác đó bỗng tăng lên nhanh chóng, bắt đầu thay da đổi thịt, không lâu sau một con Hắc Long chín đầu xuất hiện, Tịnh Sơ híp mắt lại: “Tộc Thần Long viễn cổ”.
Các cường giả của nền văn minh Vô Gian ở một bên cũng ngạc nhiên, họ cũng biết về tộc Thần Long viễn cổ này, năm đó cũng là nền văn minh vũ trụ cấp năm, sau đó đã xảy ra mâu thuẫn văn minh với nền văn minh Thiên Hành, sau đó đánh nhau với nền văn minh Thiên Hành nhưng lại thất bại, cả nền văn minh biến mất trong dòng lịch sử dài.
Họ không ngờ Hắc Long của tộc Thần Long viễn cổ lại xuất hiện ở đây, hơn nữa cấp bậc còn không thấp.
Hắc Long đó cúi đầu nhìn Tịnh Sơ, ánh mắt hung hãn, gầm gừ: “Nền văn minh Thiên Hành cũng có ngày hôm nay”.
Mặt Tịnh Sơ không cảm xúc: “Năm đó khi tộc Thần Long viễn cổ của ngươi đánh với nền văn minh Thiên Hành ta, các ngươi vẫn còn khí khái, cả tộc đều chết trận, không ai chịu đầu hàng, không ngờ bây giờ ngươi lại đầu hàng Ác Đạo Minh, nếu tiên tổ tộc Thần Long viễn cổ biết được, không biết có bị ngươi chọc tức mà sống lại không nữa”.
“Hỗn láo!”
Hắc Long đó tức giận nói: “Nền văn minh Thiên Hành chết tiệt, ngươi…”, Pháp Thần Ác Đạo bỗng nói: “Đừng nhiều lời nữa, giết bà ta đi”.
Hắc Long có vẻ hơi sợ Pháp Thần Ác Đạo, không dám cãi lời, lập tức lao về phía Tịnh Sơ.
Cả tinh hà như bị thiêu đốt.
Trước mặt Hắc Long này, Tịnh Sơ nhỏ bé như một hạt bụi, nhưng trong mắt bà ta không có bất kỳ tia dao động nào, bà ta bỗng bay lên trời tung ra nắm đấm.
Một quyền quang lửa đập mạnh vào đầu Hắc Long đó.
Hắc Long kêu gào lên, văng ra xa, vảy trên đầu bị thiêu đốt từng chút, máu bắn ra tung tóe, nhưng Tịnh Sơ cũng bị sức mạnh của nó chấn động lùi về sau.
Lúc Tịnh Sơ lùi lại, một bàn tay khô đã tóm lấy Diệp Quân ở phía xa.
Thấy thế, Tịnh Sơ bị chấn động văng ra xa biến sắc, bà ta bỗng tức giận hét lên: “Đạo diệt!”
Vừa dứt lời, bà ta tung ra một quyền.
Đòn tấn công này khiến sức mạnh Pháp Tắc Đại Đạo Thiên Địa lập tức mục nát, trời đất suy tàn.
Ba Chí Tôn bị văng ra xa cả mấy ngàn trượng, vừa dừng lại cơ thể ông ta trở thành một làn khói xanh.
Các Thánh Vương đều ngạc nhiên.
Pháp Thần Ác Đạo lạnh lùng nhìn Ba Chí Tôn: “Bản thể còn không đến, ngươi nghĩ chỉ dựa vào bóng ảnh của ngươi đủ để đấu lại bà ta sao?”
Cho dù là Phục Võ trước đó hay Tịnh Sơ bây giờ, có thể nói đều là sự tồn tại đỉnh cao của nền văn minh cấp năm, cường giả ở cấp bậc này gần như là sự tồn tại vô địch trong cùng cảnh giới, mà đánh đến lúc này, Ba Chí Tôn này lại không có bản thể, điều này khiến cô ta rất bực mình.
Ba Chí Tôn đã trở nên mờ ảo trầm giọng nói: “Đến ngay đây”.
Pháp Thần Ác Đạo nhìn Tịnh Sơ cách đó không xa, lắc đầu: “Nếu Ác Thư của ta ở đây, có lẽ có thể nhốt bà ta lại”.
Ác Thư của cô ta vừa bị thanh kiếm của Diệp Quân xé nát, đến giờ vẫn chưa khôi phục, đương nhiên điều quan trọng nhất là mấy ác tự và ác huyết đó đều đã bị Diệp Quân nuốt chửng…
Ba Chí Tôn bỗng nói: “Theo ta biết Pháp Thần có một thần vật thuộc nền văn minh Quy Giả trong truyền thuyết, tại sao không dùng?”