Vu Dịch không kịp đề phòng bị tát văng ra xa.
Pháp Thần Ác Đạo lạnh lùng nhìn Vu Dịch ở đằng xa: “Mẹ kiếp, ngươi lấy can đảm ở đâu ra mà dám nói với ta như thế hả?”
Các cường giả nền văn minh Vô Gian đó đều ngơ ngác, vì họ không ngờ Pháp Thần Ác Đạo sẽ bất ngờ tấn công.
Sau khi hoàn hồn, sắc mặt các cường giả nền văn minh Vô Gian sa sầm lại.
Pháp Thần Ác Đạo không chỉ đánh vào thể diện của Vu Dịch mà còn là thể diện của nền văn minh Vô Gian, mặc dù họ không thích vài hành động của Vu Dịch nhưng dĩ nhiên lúc này họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Hư ảnh đó bỗng nói: “Pháp Thần Ác Đạo, cô làm thế là có ý gì?”
Pháp Thần Ác Đạo lạnh lùng nhìn hư ảnh: “Ba Chí Tôn, Ác Đạo Minh ta và vũ trụ Vô Gian của ngươi có quan hệ đồng minh, không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới, ta hành xử thế nào, không cần vũ trụ Vô Gian các ngươi chỉ tay năm ngón, hiểu không?”
Dứt lời, cô ta lại nhìn Vu Dịch ở đằng xa, ánh mắt toát ra sát khí: “Còn dám vung tay múa chân với ta nữa thì ta nuốt sống ngươi đấy”.
Vu Dịch nổi giận, định phát cáu nhưng lại bị Ba Chí Tôn ở một bên ngăn lại.
Ba Chí Tôn nói: “Dịch tiểu thư, cô nên có sự tôn trọng với cường giả”.
Sắc mặt Vu Dịch vô cùng khó coi nhưng lại không dám làm gì.
Ba Chí Tôn cũng mặc kệ cô ta, nhìn sang Pháp Thần Ác Đạo: “Pháp Thần, nhiệm vụ cấp bách của chúng ta là giải quyết Diệp Quân này, cô nghĩ sao?”
Pháp Thần Ác Đạo thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Diệp Quân cách đó không xa, lúc này khí tức của Diệp Quân đã tăng đến mức cực kỳ mạnh, sắc mặt cô ta cực kỳ khó coi.
Vì cô ta nhận ra ác tự và ác huyết của cô ta không đấu lại huyết mạch đặc biệt này của Diệp Quân, thế mà lại bị nuốt chửng hết.
Cô ta khá ngạc nhiên.
Phải biết mấy ác tự và ác huyết này của cô ta đều chứa tà niệm tối thượng của thế gian, mà huyết mạch này lại không hề sợ, hấp thu gần hết?
Huyết mạch này còn mạnh hơn ác tự và ác huyết của cô ta ư?
Pháp Thần Ác Đạo chỉ cảm thấy hơi vô lý.
Tịnh Sơ nhìn Diệp Quân, ánh mắt cũng lộ ra vẻ bất ngờ và kinh ngạc. Ba Chí Tôn bỗng nói: “Phải ngăn hắn lại”.
Lúc này huyết mạch phong ma của Diệp Quân mạnh đến mức bất thường. Pháp Thần Ác Đạo không suy nghĩ nhiều nữa, xòe tay ra, một pháp trượng cổ bỗng xuất hiện trong tay cô ta, cô ta cách không trung chỉ nhẹ về phía Diệp Quân ở phía xa. Thoáng chốc vô số Lôi Kiếp tụ lại từ giữa không trung, cuối cùng lao về phía Diệp Quân như thủy triều. Thấy thế, Tịnh Sơ lập tức bước ra, chậm rãi giơ hai tay lên, sau đó siết chặt lại, khí thế ý chí võ đạo cuộn lên như sấm sét, chống lại những Lôi Kiếp giữa không trung đó.
Pháp Thần Ác Đạo quay đầu lại nhìn Ba Chí Tôn, Ba Chí Tôn hiểu ý, lập tức lao về phía Tịnh Sơ muốn cuồng lôi.
Mặt Tịnh Sơ không cảm xúc, giẫm mạnh chân phải, ý chí võ đạo đáng sợ chặn Ba Chí Tôn tại chỗ.
Nhưng lúc này ba vị Thánh Vương đó bỗng lao đến chỗ Diệp Quân.
Thấy thế ánh mắt Tịnh Sơ lóe lên một tia lạnh lẽo, bà ta bỗng giận dữ hét lên, siết chặt tay phải thành quyền lao về phía trước, nắm đấm bộc phát ra, một quyền thế đáng sợ bỗng lao ra khỏi nắm đấm của bà ta.
Ba vị Thánh Vương bị cú đấm của bà ta làm cho văng ra xa, vô số Lôi Kiếp xung quanh và Ba Chí Tôn cũng bị đánh cho lùi lại.
Lúc này chân phải Tịnh Sơ quét một đường sang bên cạnh, hai tay nhấc lên, một vực bao phủ lấy bà ta và Diệp Quân.
Võ vực!
Tịnh Sơ nhìn đám cường giả Pháp Thần Ác Đạo, vẻ mặt bà ta bỗng trở nên hung hăng, giẫm chân phải ra, hai tay siết chặt thành quyền đánh về phía trước.
Ầm!
Ý chí võ đạo đáng sợ cuồn cuộn lao ra khiến đám cường giả Pháp Thần Ác Đạo lùi về sau cả ngàn trượng.
Sau khi đám cường giả Pháp Thần Ác Đạo dừng lại, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, thực lực của quan chấp hành đứng đầu nền văn minh Thiên Hành đương thời cũng rất kinh người.
Ba Chí Tôn bỗng nói: “Không thể để Diệp Quân tiếp tục hấp thụ mấy cái kia nữa”.
Pháp Thần Ác Đạo nhìn Diệp Quân, lúc này Diệp Quân đã biến thành một huyết nhân, không chỉ thế, trên người hắn bỗng tràn ngập vô số ác niệm, vốn dĩ trên người hắn chỉ có sát ý và tà khí nhưng bây giờ lại có thêm một ác niệm.
Hơn nữa tinh vực xung quanh bắt đầu biến thành màu đỏ.
Không bình thường chút nào!
Pháp Thần Ác Đạo chậm rãi nhắm mắt lại, cô ta biết không thể tiếp tục dây dưa nữa, nếu không đợi thực lực của Diệp Quân cũng tăng lên thì khó giết.
Pháp Thần Ác Đạo bỗng xòe tay ra, một ấn ký màu đen xuất hiện trong tay, một con yêu thú hung ác bay vòng quanh ở phía trên ấn ký, móng vuốt dang rộng, đôi mắt mở to, ngửa đầu lên trời như muốn nuốt chửng trời đất, xung quanh ấn ký màu đen còn có chín con Hắc Long vây quanh, những con Hắc Long sống động như thật.
Pháp Thần Ác Đạo thầm niệm chú cổ, chín con Hắc Long bỗng nhúc nhích, thoáng chốc chín con Hắc Long bay ra khỏi ấn ký đó, sau đó lao thẳng về phía Tịnh Sơ, cơ thể chúng dần trở nên to lớn, trong tích tắc đã dài đến cả vạn trượng, cả vũ trụ tinh vực bị khí tức của chúng nghiền nát.
Nhìn thấy chín con con Hắc Long này, sắc mặt của các Thánh Vương ở một bên đều trở nên cực kỳ nghiêm trọng, vì họ cảm nhận được khí tức trên mỗi con Hắc Long này không hề thua kém họ.
Mấy vị Thánh Vương nhìn nhau, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Vẫn hơi xem thường Pháp Thần Ác Đạo này quá.
Ngay khi chín con Hắc Long đó lao vào đến võ vực của Tịnh Sơ, võ vực này lập tức sôi trào, sắc mặt Tịnh Sơ dần trắng bệch. Tịnh Sơ không lùi mà vẫn tiến lên, bà ta xòe tay ra, một ngọn lửa bỗng bùng cháy trong lòng bàn tay, ngay sau đó bà ta đập xuống mạnh xuống.
Ầm!
Ý chí võ đạo đáng sợ bộc phát ra theo quyền hỏa từ trước mặt bà ta, sức mạnh cường lập tức đánh văng chín con Hắc Long ra khỏi võ vực của bà ta, lúc này bà ta lại tiến lên một bước, sau đó lại tung ra một quyền.