Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, nghiêm túc nói: “Cô thật sự muốn gia nhập Đạo Môn sao?”
Tịch Huyền cười nói: “Ta chọc giận ông ấy thôi!”
Diệp Quân cười khổ.
Tịch Huyền nhẹ nhàng nói: “Ta đã quen với việc một mình tự do tự tại, không thích bất kỳ sự trói buộc nào nữa!”
Diệp Quân nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được!”
Đạo Môn quả thực rất nghèo bảo người ta đến có khi còn phải bảo người ta tự xây phòng của mình.
Như vậy không phù hợp lắm!
Tịch Huyền nói: “Sắp bắt đầu tranh đoạt số mệnh đại đạo rồi, ngươi phải cố gắng lên! Đặc biệt là phải cẩn thận nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ!”
Diệp Quân gật đầu, từ sau lần ở Tội Thành bị hai vị cảnh giới Đại Kiếp truy sát cho đến bây giờ, đối phương không có bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Điều này hơi khác thường!
Nghĩ đến đây, Diệp Quân vội vàng nói: “Tịch Huyền cô nương, ta đi trước đây, cô bảo trọng nhé, chúng ta gặp lại sau!”
Nói xong, hắn ngự kiếm đứng lên, trong nháy mắt đã biến mất trên bầu trời.
Tịch Huyền nhìn đạo ngự kiếm trên bầu trời, khóe môi hơi nhếch lên: “Ngự kiếm của chàng trai này thật đẹp!”
Nói xong, cô ấy xoay người, biến mất ở phương xa.
Bên kia.
Viện trưởng viện chấp pháp nhìn về phía hai người vừa rời đi, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên này chính là viện trưởng mới của thư viện Quan Huyên, Cố Triều Nguyên.
Viện trưởng viện chấp pháp nhẹ nhàng nói: “Thật đáng tiếc!”
Cố Triều Nguyên khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Đúng là đáng tiếc thật! Hai vị thiên tài tuyệt thế này đều là người của thư viện! Nếu bọn chúng đều ở thư viện thì lần tranh đoạt số mệnh đại đạo lần này, chúng ta không cần nhìn sắc mặt của người khác nữa!”
Viện trưởng viện chấp pháp nói với vẻ mặt vô cảm: “Lần này nhà họ An thật mất mặt!”
Cố Triều Nguyên lắc đầu, cười nói: “Thật ra, nếu là bình thường, lúc ở Thượng Giới, bọn họ có thể giết Diệp Quân, thì sự tình sẽ không phát triển đến mức này. Nhưng đáng tiếc là bọn họ đã đánh giá thấp Diệp Quân công tử! Khiến mọi chuyện này càng lớn hơn”.
Vừa nói ông ta vừa lắc đầu: “Bây giờ chuyện này đã không còn đơn giản là cuộc tỷ võ nữa mà còn liên quan đến thể diện! Nếu Diệp Quân còn sống thì là tát vào mặt nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ! Người đời sẽ nghĩ, ngay cả một kiếm tu của một thế giới nhỏ mà cũng không đánh lại nổi… Có thể nói, điều này giáng đòn chí mạng vào danh tiếng của bọn họ!”
Ông lão khẽ cau mày: “Chuyện này là do bọn họ sai!”
Cố Triều Nguyên nhẹ giọng nói: “Vậy ý của ông là yêu cầu nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ xin lỗi Diệp Quân công tử sao?”