Ở chân trời, Thần Tổ híp mắt lại, ánh mắt trở nên nghiêm trọng, ông ta cầm bút Thần Pháp tiến về phía trước một bước, phía trên đầu bút xuất hiện một luồng thần quang.
Rầm!
Đầu bút vung xuống, thời không giống như từng luồng sóng uốn lượn lăn tăn.
Chỉ dằn co tức thì.
Đùng!
Thần quang bay ra, Thần Tổ liên tục lùi lại nghìn trượng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của hai vị thần sư và đám Chấp Pháp Kiếm Vệ bỗng nhiên trở nên u ám.
Sau khi Thần Tổ dừng lại, cơ thể ông ta đột nhiên trở nên mờ ảo, dù sao cũng không phải bản thể.
Thần Tổ nhìn chằm chằm Phục Võ, ánh mắt càng thêm nghiêm túc, ông ta không ngờ trong số những hậu nhân của nền văn minh Thiên Hành lại có thể xuất hiện cường giả đáng sợ đến thế.
Phục Võ từng bước đi về phía trước.
Rầm!
Theo từng bước chân của ông ta, trời đất đột nhiên trở nên mù mịt.
Thần Tổ đột nhiên vung bút về phía chút: “Thần Pháp Vực!”
Đùng!
Chỉ trong nháy mắt, tinh không nơi ông ta và Phục Võ đứng bỗng nhiên trở nên mờ mịt, chốc lát sau bọn họ đã lạc vào tinh không vô tận.
Vẻ mặt Phục Võ như thường, lặng lẽ nhìn vị Thần Tổ trong truyền thuyết đang đứng trước mặt.
Thần Tổ nhìn chằm chằm Phục Võ, ông ta biết có nói gì nữa cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi.
Chỉ cần chiến đấu!
Bởi vì ông ta nhìn thấy sát ý và sự lạnh lẽo trong ánh mắt người trước mặt.
Thần Tổ bước ra phía trước, bút Thần Pháp trong tay ông ta đột nhiên run lên, sau khi ông ta vung bút, chỉ trong chớp mắt đã có vô số ánh sáng Thần Pháp phun trào ra từ bên trong, cả tinh hà thời không vô tận bắt đầu tan vỡ trong nháy mắt.
Dùng hết sức lực cho một đòn này!
Ông ta hiểu rất rõ, đối mặt với quan chấp hành đứng đầu này, ông ta chỉ có duy nhất một cơ hội ra tay.
Ánh sáng của Thần Pháp vô biên vô tận!
Cơ thể của ông ta đã nhanh chóng tan biến bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Đúng lúc này, Phục Võ đứng đằng xa đột nhiên mở tay ra, ngay sau đó lại âm thầm nắm chặt.
Đùng!
Khắp trời đất, toàn bộ thần quang ngưng đọng.
Thời gian dường như ngừng lại.
Yên lặng chốc lát.
Đùng!
Tất cả thần quang vỡ tan nát, như pháo hoa nở rộ bên trong vũ trụ ngân hà vô tận này, nhưng cũng ngay lập tức úa tàn.
Vũ trụ tinh không khôi phục lại sự yên tĩnh.
Thần Tổ nhìn Phục Võ đứng phía xa, ánh mắt sâu xa: “Thì ra ngươi đã đột phá cực hạn của nền văn minh Thiên Hành, đạt đến cảnh giới chỉ có Thần Tổ của nền văn minh mới đạt được...”
Ông ta còn chưa nói xong, Phục Võ đã xoay người rời khỏi đó.
Thần Tổ đột nhiên nói: “Ngươi là người của nền văn minh Thiên Hành”.
Ông ta vẫn muốn thử lần cuối cùng.
Đằng xa, Phục Võ không quay đầu: “Bây giờ thì không phải nữa rồi”.
Nói xong, cả vũ trụ tinh không đột nhiên bắt đầu tan vỡ hoàn toàn.
Lối vào tổ địa Thiên Hành, tất cả cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều đang nhìn về phía chân trời, bỗng nhiên một cây bút từ từ rơi xuống.
Bút Thần Pháp!
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của hai vị thần sư đột nhiên trở nên trắng bệch.
Thất bại rồi sao?
Lúc này, thời không xa xa bỗng nhiên nứt lìa, Phục Võ chậm rãi bước ra.