Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ vừa bước ra một bước đã đến thần cảnh Thiên Hành.
Ầm!
Chỉ một thoáng chốc cả thần cảnh Thiên Hành đều sục sôi.
Tất cả cường giả nền văn minh Thiên Hành xung quanh đều đang nhìn vị quan chấp hành đứng đầu Phục Võ.
Tuyệt vọng!
Lúc này mọi người của nền văn minh Thiên Hành chỉ cảm thấy tuyệt vọng, nhất là khi nhìn thấy quan chấp hành đứng đầu Tuế Tuế đó rơi xuống.
Họ biết không có cường giả trong nền văn minh Thiên Hành có thể đánh lại vị quan chấp hành đứng đầu đời thứ nhất này.
Tất nhiên họ càng thấy ngờ vực nhiều hơn.
Tại sao bây giờ vị quan chấp hành đứng đầu đời thứ nhất lại đến tiêu diệt nền văn minh Thiên Hành?
Chuyện cũ năm đó cách bây giờ đã quá lâu rồi, hơn nữa năm đó Thiên Hành Chủ cố ý phong tỏa chuyện này, thế nên rất nhiều người nền văn minh Thiên Hành thời đại này không biết chuyện năm đó.
Họ chỉ biết Phục Võ là quan chấp hành đứng đầu trước kia, vì trong nền văn minh Thiên Hành có lịch sử ghi chép.
Phục Võ bỗng tiến đến một bước nữa, đi thẳng đến tổ địa Thiên Hành.
Một trong hai vùng cấm của nền văn minh Thiên Hành.
Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyên lập tức xuất hiện trước mặt Phục Võ, họ nhìn chằm chằm Phục Võ trước mặt, ánh mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
Đất tổ này là phần cực kỳ quan trọng với nền văn minh Thiên Hành, mức độ quan trọng của nó không thua kém gì Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.
Vì nơi này được xem như là một trạm tuần hoàn của nền văn minh Thiên Hành.
Tất cả loại quả, hạt quả và hồn phách chết đi cuối cùng sẽ quay lại nơi này, sau đó sẽ được thanh tẩy ở đây, cuối cùng xuất hiện lại trên cây sinh mệnh của nền văn minh Thiên Hành, đương nhiên cũng giống như thế tục, sau khi thanh tẩy sẽ không còn nữa bất kỳ ký ức nào của kiếp trước nữa, đó là một loại quả hoàn toàn mới, một sinh mệnh hoàn toàn mới.
Nếu nơi này bị phá hủy, tức là những quả trên cây sinh mệnh Thiên Hành sẽ là lứa trái cây cuối cùng của nền văn minh Thiên Hành, khi những cây đó cũng rụng xuống trong tương lai, toàn bộ nền văn minh của nền văn minh Thiên Hành sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Đất tổ nền văn minh Thiên Hành và cây sinh mệnh Thiên Hành đều không thể thiếu thứ này.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao họ lại thông báo quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ quay về, vì chuyện này liên quan đến truyền thừa văn minh của cả nền văn minh Thiên Hành.
Phục Võ nhìn hai người phụ nữ trước mặt, ánh mắt không một tia dao động, ngay lúc bà ta bước ra một bước, một người đàn ông trung niên bỗng xuất hiện ngay trước mặt.
Quan thủ tổ đứng đầu!
Quan thủ tổ nhìn Phục Võ trước mặt, vẻ mặt phức tạp: “Đại tỷ, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Phục Võ không cảm xúc nói: “Ta không phải đại tỷ của ngươi”.
Giọng điệu chẳng có chút tình cảm nào.
Gương mặt quan thủ tổ hiện lên vẻ đau thương: “Đại tỷ, ta biết tỷ hận ta, hận ta năm đó đứng về phía Thiên Hành Chủ, ta…”
Phục Võ lắc đầu: “Ta không hận ngươi”.
Quan thủ tổ sửng sốt.
Hai mắt Phục Võ nhắm lại, hai hàng lệ đỏ như máu trào ra: “Ta chỉ hận năm đó mình ngu ngốc, chính sự ngu xuẩn của ta đã khiến người đó phải chịu nhiều đau khổ, chính sự ngu ngốc của ta đã hại chết người đó… Ta hận mình năm đó lại tin tưởng các ngươi…”
Nói đến đây bà ta mở mắt ra: “Ta hận!”