Phục Võ nheo mắt, đột nhiên biến mất.
Ầm ầm!
Kiếm quang lại vỡ vụn, Tuế Tuế lùi về phía sau nghìn trượng, vừa dừng lại được thì thân hình tiếp tục lao lên như một mũi tên rời cung.
Lại một kiếm chém tới trước mặt Phục Võ.
Phục Võ vẫn chỉ dùng một ngón tay đỡ đòn.
Rầm!
Kiếm quang lại bị ngăn trở.
Tuế Tuế xoay người, thuận thế chém mạnh một kiếm.
Rầm!
Phục Võ bị đẩy lùi mấy trượng.
Advertisement
Tuế Tuế đột nhiên trồi lên từ mặt đất, giây lát sau, một luồng kiếm quang vạn trượng lao đến từ chân trời, đồng loạt chém xuống.
Phục Võ hất một tay.
Ầm!
Kiếm quang vạn trượng vỡ vụn trong tích tắc, nhưng ngay sau đó, một thanh kiếm đã lao tới giữa chân mày bà ta, chỉ tiếc, khi còn cách bà ta nửa thốn, thanh kiếm đột ngột dừng lại, bởi vì đã có hai ngón tay kẹp chặt thân kiếm.
Phục Võ kẹp thân kiếm chỉ bằng hai ngón tay, sau đó rung tay một cái.
Rầm!
Tuế Tuế bị đánh lùi ra sau cả nghìn trượng, cô ta vừa dừng lại được thì thời không vô tận sau lưng đã vỡ vụn và tan biến, sau một tích tắc đã biến thành một vực sâu thời không đen kịt, vô cùng kinh người.
Thanh trường kiếm của Tuế Tuế vẫn bị kẹp chặt giữa hai ngón tay Phục Võ, đang kịch liệt rung lên như muốn thoát ra, nhưng không thể.
Phục Võ liếc nhìn thanh kiếm, sau đó ngẩng lên nhìn về phía Tuế Tuế: “Ngươi là đệ tử của Hoành Chi.”
Hoành Chi là một quan chấp hành của Chấp Pháp Điện, cũng là cấp dưới của bà ta trước kia.
Tuế Tuế lau vết máu trên khóe miệng, đáp lời: “Phải.”
Phục Võ nhìn cô ta: “Ngươi đã lợi hại hơn sư phụ ngươi rồi.”
Dứt lời, bà ta buông lỏng ngón tay, thanh kiếm bay về trước mặt Tuế Tuế: “Sư phụ ngươi năm xưa cũng từng gọi ta một tiếng đại tỷ, nếu ngươi đã là đệ tử của nàng ta thì có thể đi khỏi đây.”
Tuế Tuế lắc đầu.
Phục Võ nhìn cô ta chằm chằm: “Không đi, vậy thì chết đi.”
Tuế Tuế dựng thẳng kiếm giữa hai chân mày, chậm rãi nói.
“Ta, Tuế Tuế, xin thề với trời, bày tỏ chí ta, cường địch trước mặt, không sợ không hãi, che chở con dân, thà chết không khuất phục… Chỉ cần sau lưng còn một trái cây, ta sẽ chiến tới giọt máu cuối cùng.”
Đây là tuyên ngôn của quan chấp hành đứng đầu khi nhậm chức.
Những người trở thành quan chấp hành đứng đầu đều phải tuyên đọc tuyên ngôn này dưới tàng đây sinh mệnh Thiên Hành.
Thân thể Tuế Tuế bắt đầu cháy lên.
Linh hồn cũng cháy sáng.
Xa xa, Phục Võ chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
Bà ta cũng đã từng đọc tuyên ngôn ấy dưới tàng cây sinh mệnh Thiên Hành…
Giây lát sau.
Phục Võ lại nhớ tới người đàn ông bị cầm tù đến chết trên tế đài kia.
Phục Võ chậm rãi nhắm mắt.
Lúc này, Tuế Tuế đột nhiên biến mất khỏi chỗ đứng.
Phục Võ cũng biến mất.
Vèo!
Kiếm quang đang hừng hực cháy đã vụt tắt.
Phục Võ tiếp tục bước về phía thần cảnh Thiên Hành.
Sau lưng.
Tuế Tuế quỳ một gối trên mặt đất, hai tay chống kiếm, khóe miệng tràn máu tươi không ngừng.